Sao chuyện lại thành ra như vậy?
Ngài Trần không vui, nên sảnh triển lãm không mở cho người ngoài.
Còn có lý do nào tùy tiện hơn không?
Không đúng, nhất định là anh ta đã làm sai chỗ nào đó.
“Tiểu Cao, sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Giang Quốc Dân và Dương Quế Lan thấy sắc mặt Cao Dương không tốt, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“À không, không có việc gì, bên sảnh triển lãm có chuyện nên báo lại tình hình với cháu mà thôi.”
Cao Dương miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Vậy, chú Giang, cháu còn có việc gấp, xin phép chú về trước.”
Anh ta nói xong thì đứng dậy chuẩn bị ra về.
“Tiểu Cao à, sao vội vậy cháu, không ở lại ăn cơm sao?” Dương Quế Lan đi theo, đưa anh ta ra cửa.
“Đành khất cô chú lần sau vậy ạ, cháu chào cô chú.”
Cao Dương vội vàng đi về.
Anh ta cực kỳ sốt ruột, nếu sảnh triển lãm có vấn đề thì anh ta mất hết mặt mũi với ba vợ tương lai rồi.
Phải nhanh chóng chạy qua bên triển lãm xem tình hình thế nào.
Bên này, Dương Quế Lan tiễn Cao Dương về, cười tủm tỉm vào phòng, vừa nhìn thấy Giang Uyển ôm Mễ Lạp thì tức mắng: “Mang thứ của nợ kia về đi, mẹ không muốn nuôi nó đâu.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì đấy! Chẳng lẽ Mễ Lạp không phải cháu gái ngoại của mẹ sao?”
Giang Uyển tức giận, ôm Mễ Lạp dỗ dành.
Sao mẹ cô lại có thể nói như vậy chứ, dù sao cũng là ruột thịt của con gái bà mà.
Giang Quốc Dân cũng thấy Dương Quế Lan quá đáng, tháo kính lão ra, ngắt lời bà: “Bà đủ rồi, mau đi dọn dẹp đi, lấy bức tranh mà Cao Dương đem tới cho tôi, tôi đi dạo vài vòng.”
Giang Quốc Dân muốn đi ra ngoài, đương nhiên là để khoe khoang rồi, cho mấy ông bạn già mở mang tầm mắt.
Giang Quốc Dân ôm hộp quà thật cẩn thận, khẽ ngâm nga đi ra ngoài.
Vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.
Quay trở về với Trần Bình, anh rời khỏi nhà cũ của họ Giang, gọi một xe xích lô tới triển lãm Quốc Hoa.
Dù sao anh cũng đã mua công ty, không cần tự mình đi ship cơm, vừa dịp hôm nay qua xem tình hình bên triển lãm Quốc Hoa.
Nói là không mở với người ngoài cũng chỉ là cho Cao Dương một bài học thôi.
Tởi của triển lãm Quốc Hoa, Trần Bình mới biết phong cách của sảnh triển lãm này thật sự không tầm thường.
Điệu thấp, xa hoa mà nội liễm.
Toàn thể cấu trúc là một đường vòng cung, lấy hai màu trắng, đen làm chủ đạo, toát lên vẻ lạnh lùng, thanh tĩnh. Hai bên là một hành lang trưng bày tranh lát đá cuội đen trắng, mang vẻ đẹp phương Tây đơn giản.
Ở của chính có một bức tượng người điêu khắc bằng đá hoa cương, chính là kiến trúc sư đã thiết kế sảnh triển lãm Quốc Hoa, bậc thầy kiến trúc sư hàng đầu thế giới Bối Thừa Thiên, mỗi năm chỉ thực hiện một tác phẩm, mỗi một tác phẩm đều được người người tung hô theo đuổi, tranh nhau, giành giật muốn mua lại.
Mà sảnh triển lãm Quốc Hoa này chính là tác phẩm giải nghệ của Bối Thừa Thiên.
Vì vậy, có thể làm triển lãm tại sảnh triển lãm Quốc Hoa đều sẽ có được danh tiếng tốt đẹp và sự nổi tiếng.
Trần Bình đứng trước pho tượng, nhìn mấy lần, nghĩ thầm: “Lại là lão già này thiết kế, tôi thấy cũng chỉ đến thế "
Trần Bình không khỏi nhớ tới chút chuyện cũ.
Lúc trước, Bối Thừa Thiên vẫn chạy theo sau mông Trần Bình, muốn thiết kế cho Trần Bình một căn nhà.
Trần Bình phiền ông ta ngày nào cũng tới nhà, tiện tay chi một ngân phiếu ba trăm triệu, để cho ông ta xây nhà ở đỉnh núi, chuyên để xe thể thao và máy bay tư nhân.
“Ai, bây giờ nhớ mấy em xế yêu của mình quá đi.”
Trong lòng Trần Bình cảm thán, sau đó nhấc chân đi vào của đại sảnh.
“Xin chào, thưa ngài, hiện tại sảnh tạm thời không mở cho người ngoài.”
Một người đẹp trẻ trung mặc đồng phục trắng đen tiếp đón, trên cổ buộc một chiếc khăn lụa thêu lan trắng, hơi hơi khom lưng, cổ áo lộ ra một mảnh trắng tuyết mê người.
Trần Bình sững sờ, liếc nhìn bên trong, nói: “Tôi tới tìm người.”
“Xin hỏi ngài tìm ai?”
Nữ tiếp tân không vì Trần Bình ăn mặc bình thường mà xem thường, hỏi thăm rất lễ phép.
“Tôi tìm...”
Trần Bình mới mở miệng nói chuyện thì bên kia có một người phụ nữ cao gầy nổi giận đùng đùng đi tới, trực tiếp ngắt lời anh.
Trang phục giống nhau, chỉ có khăn lụa là thêu hoa màu xanh lam diêm dúa.
Ngoại hình không tệ, vòng ba quyến rũ, đôi chân dài đi vớ đen, mang giày cao gót đi tới.
“Trần Diệp Nhu, cô làm gì hả, đã nói hôm nay không mở cho người ngoài, không cho phép bất cứ ai vào cơ mà?"
Người phụ nữ đi tới có phong thái lạnh lùng, liếc mắt nhìn lướt qua Trần Bình, vênh mặt hất hàm chỉ trích nữ tiếp tân vừa rồi.
“Chị Tuệ, anh ta nói là tới tìm người. Rõ ràng là Trần Diệp Nhu rất sợ người phụ nữ này, vẻ mặt hốt hoảng giải thích.
Tào An Tuệ là trưởng ban tiếp tân của sảnh triển lãm Quốc Hoa, bình thường rất là cao ngạo, suốt ngày hộ tới quát lui mấy cô gái dưới trướng mình.
Vì vậy, ở sau lưng, cô ta có một biệt danh là nữ ma đầu.
Ánh mắt lạnh như bằng của Tào An Tuệ đánh giá Trần Bình, nghi ngờ hỏi: “Anh tìm người?”
Người này trông rất nghèo túng, áo sơ mi giặt tới trắng bệch, quần jean đã bạc màu với giày bệt.
Vừa nhìn là biết cách ăn mặc của một tên dân công nông.