Vua của cả thành phố An Huy này!
Là một nhân vật phi thường một tay che trời.
Nếu như nói lúc trước Hàn Long vẫn rất kiêu ngạo, thì giờ phút này nhìn thấy Trịnh Thái đi vào phòng, anh ta tựa như một đứa em trai, đứng ở đó mặt trầm tư.
"Anh Thái, anh mang nhiều người như vậy đến nơi này của tôi, là có ý gì?"
Vẻ mặt Hàn Long âm trầm, âm thầm nghiến răng, trong lòng có chút khó chịu.
Anh ta có thể chơi đùa cùng Trịnh Thái hung ác sao?
Đương nhiên không thể! !
Mà Trịnh Thái, hoàn toàn không để tâm tới sự tồn tại của Hàn Long, anh ấy ngay cả hứng thú liếc mắt nhìn cũng không có.
Cảnh tượng này khiến cho lửa giận trong lòng Hàn Long cháy lên hừng hực, quá xem thường người khác rồi!
Tốt xấu mình cũng là đại ca đứng đầu năm vị trí của thế lực ngầm thành phố An Huy.
Thế nhưng, cảnh tượng kế tiếp cũng đủ để khiến cho tất cả người trong phòng bao chấn động!
Cho dù là Sở An An, sớm đã biết được đại khái thân phận của Trần Bình, nhưng giờ phút này thấy cảnh tượng như vậy, đáy lòng vẫn không khỏi có cảm giác kinh hoảng điên cuồng!
Trịnh Thái cất bước thẳng đến trước mặt Trần Bình, tháo xuống chiếc mũ thân sĩ, rất cung kính khiêm tốn xoay người cúi đầu, nói: "Anh Trần, thực xin lỗi, tôi đã tới trễ "
Anh chính là thiếu gia của ông Kiều.
Vậy người này hiển nhiên là thiếu gia của mình.
Gương mặt Trần Bình bình tĩnh không chút biểu cảm, chỉ là nhè nhẹ gật đầu, nói: "Anh biết nên làm như thế nào rồi chứ."
"Đương nhiên." Trịnh Thái thằng người lên, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm vào Hàn Long.
Tiếp đó là Hàn Long đây.
Giờ phút này anh ta đã sớm ngây ra như phỗng, quả thực anh ta thể nào tưởng tượng ra được, một người là hoàng đế thành phố An Huy, thế mà lại cung kính với tên trai bao này như thế.
Cái này mẹ nó là tình huống gì đây?
Hàn Long cũng không phải kẻ ngu, trong nháy mắt đã đoán được, người trẻ tuổi này, thân phận không tầm thường!
Lúc này, nét mặt Trịnh Thái lạnh lẽo âm trầm nhìn chằm chằm vào Hàn Long.
Đùng!
Dùng sức mạnh tay tát một cái, độc ác tàn nhẫn và một cái vào mặt Hàn Long!
Hàn Long không dám tin nhìn chằm chằm vào Trịnh Thái, ánh mắt ác độc, cả giận nói: "Trịnh Thái! Anh đây là đang ép tôi ra tay với anh sao?"
Không có kêu gào, chỉ có âm trầm tàn nhẫn.
"Ra tay?" Trịnh Thái cười khẩy hai tiếng, đi lên lại dồn sức đá một đòn vào lồng ngực của anh ta, lòng bàn chân mang đôi giày màu trắng, dồn sức giẫm lên trên mặt Hàn Long.
"Chỉ bằng Hàn Long anh, cũng dám ra tay với ông đây?"
Không hổ là hoàng đế trên đất thành phố An Huy, ra tay chính là bá đạo, lạnh lùng và nghiêm nghị!
Hoàn toàn không xem cái người tên là Hàn Long ra gì, dạy dỗ anh ta cứ như dạy dỗ em trai của mình vậy.
Mắt của Trịnh Thái nhìn xuống Hàn Long, sau đó lạnh lùng mở miệng nói: "Hôm nay, những ai đã đắc tội anh Trần ấy, cùng một lượt vào danh sách chất của tôi, một người cũng chạy không thoát!"
Vừa mới nói xong, Trịnh Thái dẫn theo hơn mười thằng em, hoàn toàn cho toàn bộ thuộc hạ của Hàn Long nằm trên mặt đất.
Lần lượt từng người một kêu lên thảm thiết!
Đúng vào lúc này!
Một giọng nói chất vấn lạnh lùng, ở phía sau bức rèm che cuốn trước mặt vang lên.
Tôn Trạch Minh dùng khăn giấy lụm lấy đầu tràn đầy máu, phẫn nộ đẩy ra bức rèm che cuốn, quát: "Anh chính là Trịnh Thái? Ý của anh là, anh cũng muốn ra tay với ông đây?"
Giờ phút này Tôn Trạch Minh cực độ phẫn nộ.
Rõ ràng chỉ muốn tới đây chơi phụ nữ thật vui, thế mà còn bị đánh cho bể đầu.
Cùng lúc đó Hàn Long ngã trên mặt đất, âm trầm cười mỉa nói: "Anh Thái, chỉ có trách tôi không nhắc nhở anh, tổng giám đốc Tôn cũng không phải là người anh có thể trêu chọc vào. Cho dù là anh đang rất có thực lực ở thành phố An Huy, nhưng mà ở trước mặt tổng giám đốc Tôn đến từ Kim Lăng, anh cũng chỉ là một thằng em trai mà thôi!”
Tổng giám đốc Tôn? Từ Kim Lăng đến.
Trịnh Thái khẽ cau mày, lực dưới chân tăng mạnh, liếc mắt nhìn người đàn ông đang đứng trên bậc thang.
Nhìn ra ngờ vực của Trịnh Thái, Hàn Long lập tức từ trên mặt đất đứng lên, chạy đến bên cạnh Tôn Trạch Minh, đứng ngay ngắn, kéo kéo Âu phục, cáo mượn oai hùm nói: "Anh Thái, vị này chính là tổng giám đốc Tôn - Tôn Trạch Minh, là người phụ trách chi nhánh công ty ở bệnh viện Đường Nhân Kim Lăng, cũng là cháu ngoại của giáo sư Đường Hòa Mẫn!"
Câu nói sau cùng Hàn Long nói lớn vô cùng, giống như sợ người khác không biết.
Lộp bộp!
Đôi đồng tử của Trịnh Thái co rụt lại, ánh mắt rơi vào trên người Tôn Trạch Minh, khí thế kiêu ngạo lúc trước ngay lập tức giảm đi vài phần.
Gã ta lại là cháu ngoại của giáo sư Đường Hòa Mẫn!