“Nghĩ cách? Anh thì có thể làm được cách gì chứ?” Giang Uyển cay đắng cười, rơi nước mắt, “Trần Bình, coi như tôi xin anh, anh có thể cúi đầu với cha mẹ tôi được không?”
“Giang Uyển à, hãy tin anh, tự bản thân anh sẽ có cách.” Trần Bình nói.
Vợ à, em là không biết thôi, anh đã bắt đầu làm rồi.
Thật ra Mễ Lạp chính là người phụ nữ sẽ thừa kế gia tộc có tập đoàn lớn nhất toàn cầu, cô bé là thiên chi kiều nữ, là lá ngọc cành vàng.
“Cách ư? Ngoại trừ khiến tôi bị mất mặt ở bên ngoài, thì anh làm được gì nữa chứ?” Giang Uyển tức giận chỉ trích Trần Bình, “Hôm nay sinh nhật cha tôi, không nói anh tặng món quà tệ hại kia, còn cứ muốn đưa bức tranh kia ra là thế nào? Mất mặt không! Anh biết bọn họ đã nói tôi như thế nào không? Tôi thật sự hết chịu nổi anh rồi Trần Bình, anh có từng suy nghĩ cho tôi và Mễ Lạp chưa?”
Trần Bình biết hai năm qua Giang Uyển đã phải trải qua nhiều oan uổng, rất cực khổ.
Phải chịu những cái nhìn khinh thường và châm chọc.
Nhưng anh cũng là có nỗi khổ tâm...
Nhưng bây giờ thì ổn rồi, anh sẽ kế thừa tài sản của gia tộc, mọi thứ rồi sẽ thay đổi.
“Uyên Nhi, hãy tin anh, anh chắc chắn sẽ cho Mễ Lạp điều trị tốt nhất, cũng sẽ đền bù lại những tổn thương hai năm qua của em.” Trần Bình ôm bả vai Giang Uyển, nhưng lại bị đối phương gạt đi.
Giang Uyển rất thất vọng, anh vốn là như vậy, chỉ biết hứa chứ chưa từng thực hiện được.
“Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa, ngày mai tôi sẽ mang Mễ Lạp xuất viện, tự mình tìm cách.” Giang Uyển lau nước mắt, kiên quyết nói.
“Uyển Nhi, thật sự thì anh là.” Trần Bình nhịn không được, vừa định mở miệng thì bị cái liếc của Giang Uyển làm cho im lặng.
“Anh là cái gì chứ? Anh chính là một tên vô dụng!” Giang Uyển lạnh lùng nói.
Đẩy Trần Bình ra khỏi phòng bệnh, Giang Uyển tự mình chăm coi con gái.
Trần Bình ở bên ngoài phòng bệnh, yên lặng nhàm chán ngồi ở hành lang, nhớ tới ánh mắt vừa nãy Giang Uyển nhìn mình, thất vọng đến nhường nào...
Giang Uyển à, thật sự thì anh chính là đỉnh cấp phú nhị đại đó...
Anh có tài sản nghìn tỷ...
Trần Bình ra khỏi bệnh viện, gọi điện thoại cho Kiều Phú Quý: “Ông Kiều, đã sắp xếp việc điều trị của con gái tôi đến đâu rồi?"
Ở đầu kia điện thoại, Kiều Phú Quý cung kính đáp: “Cậu chủ, đã chuẩn bị xong xuôi rồi, vài ngày nữa giáo sự Đường Hòa Mẫn - một bác sĩ tim mạch nổi tiếng quốc tế sẽ đến thành phố Thượng Giang, tôi sẽ sắp xếp ông ấy đến bệnh viện, giải thích cách thức thực tế để cho cô chủ chịu làm phẫu thuật."
"Ừ, ông sắp xếp đi, mọi thứ phải trông thật tự nhiên, đừng để bại lộ.” Trần Bình nói.
“Cậu chủ cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không để thân phận ngài bại lộ, đó chỉ là điều hoàn toàn tình cờ. Sau ca phẫu thuật, tôi cũng sắp xếp một sự kiện gây quỹ dành riêng cho trẻ em mắc bệnh tim bẩm sinh, làm như vậy, cũng sẽ không có ai hoài nghi."
Kiều Phú Quý nói, “Đúng rồi, giáo sư Đường Hòa Mẫn nghe nói ngài ở thành phố Thượng Giang, nên muốn gặp mặt ngài.”
“Đến lúc đó rồi tính sau.” Trần Bình trả lời, rồi cúp điện thoại.
Bây giờ trong lòng anh có hơi bực bội.
Ở bên kia, Kiều Phú Quý lập tức gọi cho một dãy số khác, nói: “Ông Đường, tôi đã chuyển lời cho cậu chủ nhà tôi, chuyện còn lại ông chỉ có thể tự mình lo liệu thôi.”
Ở đầu kia điện thoại, thành phố Kim Lăng, trong phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện Đường Nhân.
Sau khi Đường Hòa Mẫn nhận được cuộc gọi của Kiều Phú Quý, thì kích động đúng phắt dậy, nói: “Được được được, cảm ơn anh Kiều, ân tình này dù Có cảm ơn bao nhiêu lần cũng không đủ.”
Vừa cúp điện thoại, một bác sĩ còn trẻ ngồi trên salon, lập tức hỏi: “Viện trưởng Đường, điện thoại của ai, mà ngài lại vui như vậy.”
Đường Hòa Mẫn mở miệng cười khanh khách ra tiếng, nói: “Bác sĩ Tống, ba ngày nữa đi với tôi đến thành phố Thượng Giang, có một bệnh nhân đặc biệt cần phẫu thuật, chúng ta cần bố trí bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện, cậu mau nhanh chóng chuẩn bị đi.”
Chủ nhiệm Tổng kia đáp vâng, rồi liền đi chuẩn bị.
Mà bên này, sau khi Trần Bình cúp điện thoại, thì lại nhận được một cuộc gọi khác, đó là một người phụ nữ, giọng nói ngọt ngào, nghe thấy như là được tắm gió xuân.
"Xin chào ngài Trần, tôi là Sở An An - người phụ trách sảnh triển lãm Quốc Hoa, bây giờ sảnh triển lãm đã chuyển tới danh nghĩa cá nhân của ngài. Triển lãm tư nhân của ông Giang Quốc Dân vào thứ bảy đã sắp xếp xong xuôi, ngài có muốn qua xem không?" Trần Bình vốn không muốn đi, nhưng ngẫm lại một lát thì trả lời: “Được, tôi sẽ dành chút thời gian để qua xem."
Dù sao cũng là buổi triển lãm sưu tập cá nhân của cha vợ, không thể qua loa được.
“Được ngài Trần, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Sở An An ở đầu kia, “Đúng rồi ngài Trần, ngài Cao Dương người phụ trách bàn bạc ở bên kia lần này muốn hẹn gặp mặt ngài, Có cần tôi sắp xếp một cuộc hẹn không ạ?"
Cao Dương?
Đúng rồi, thiếu chút là quên mất, trong bữa tiệc, Cao Dương nói rằng anh ta đã sắp xếp xong xuôi.
Ha ha.
Sợ rằng anh ta không ngờ được, sảnh triển lãm mà mình vắt óc để thuê được, lại được Trần Bình này mua lấy, rồi cố ý cho anh ta thuê.
Có nên gặp không nhỉ?