Sở An An cau mày, phong thái lạnh hơn rất nhiều, nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm xuống vài độ.
Dám gây chuyện ở triển lãm Quốc Hoa, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!
Tào An Tuệ thấy thái độ của Sở An An như vậy, khóe miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn, chỉ vào Trần Bình đang hai tay đút túi quần, nhàn nhã đứng một bên rồi nói: “Đúng thế, chính là tên nhà quê kia, anh ta không chỉ gây chuyện mà còn mơ tưởng muốn gặp ngài. Tôi trách mắng anh ta vài câu, anh ta dám nói tôi không có tư cách đúng ở triển lãm Quốc Hoa, ngài nói xem anh ta có ngu xuẩn hay không chứ.”
Sở An An lạnh lùng liếc nhìn Tào An Tuệ, mặc dù cô ấy không thích thái độ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của Tào An Tuệ nhưng dù sao cũng là người một nhà nên không nói gì thêm.
Sau đó, cô ấy cất bước chân cao quý uyển chuyển đi tới chỗ Trần Bình, lạnh mặt hỏi: “Là anh tới gây chuyện sao?”
Trần Bình liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ấy chính là Sở An An?
Dáng dấp không tệ, xinh đẹp diễm lệ, rất động lòng người.
Trần Bình không trả lời, mà yên lặng lấy di động ra.
Tào An Tuệ thấy bộ dạng hờ hững lạnh nhạt của anh, tức không có chỗ trút, lấy tay nghiêm chỉ mắng rất tàn nhẫn: “Giám đốc, cô nhìn xem, tên nghèo túng như anh ta dám không coi cô ra gì, tôi gọi ngay bảo vệ tới tống cổ anh ta ra ngoài.”
Sở An An gật gật đầu, cô ấy cũng không muốn dây dưa với loại người này.
Cô ấy ra khỏi văn phòng, chính là để ra công nghênh đón khách quý!
Ông chủ mới của triển lãm Quốc Hoa, ngài Trần.
Nếu chậm trễ thì cô khó giữ được vị trí này.
Nhưng Sở An An cũng chưa từng gặp ông chủ mới, chỉ có số điện thoại của anh, vẫn là phải xin xỏ đủ kiểu, chủ tịch Kiều mới cho cô ấy.
“An Tuệ, cô ra ngoài đón khách với tôi, ông chủ mới của chúng ta sắp tới thị sát công việc.” Sở An An quay đầu nói, lắc bờ mông nở nang muốn rời đi.
Tào An Tuệ gật đầu đồng ý, sau đó chạy chậm ra ngoài, chuẩn bị gọi bảo vệ tới.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sở An An nhanh chóng lấy điện thoại bên hông ra nhìn, thấy điện thoại biểu thị, ngài Trần!
“Alo, ngài Trần, ngài tới đâu rồi ạ? Tôi lập tức ra đón ngài ngay đây.” Giọng điệu của Sở An An đang từ lạnh băng chuyển ngay sang ngọt ngào, cung kính.
Nhưng.
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói đấy bất mãn: “Cô nhìn đằng sau.”
Nhìn đằng sau?
Sở An An khẽ giật mình, gần như lập tức quay đầu nhìn sang.
Sau lưng cô ấy chỉ có bảy, tám công nhân đang mai tường sơn.
À, còn có thanh niên cầm điện thoại, khuôn mặt lạnh lēo.
Chờ đã!
Trong nhát mắt, Sở An An cảm thấy sét đánh giữa trời quanh!
Là anh ta! Anh ta thế lại là ông chủ mới!
Cô ấy không nói nhiều, vội vàng chạy chậm tới trước mặt Trần Bình, cúi người 90 độ, xin lỗi: “Ngài Trần, thật xin lỗi, là tôi không có mắt nhìn, không nhận ra ngài, xin hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi."
“Sở An An?” Trần Bình lạnh lùng nói. “Tôi rất không hài lòng về cô.”
Sợ An An sợ tới mức bắp chân phát run, lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi.
“Ngài Trần, mong ngài thứ lỗi cho tôi, tôi không biết ngài tới sớm như vậy.” Sở An An đứng thẳng dậy, nhưng vẫn hơi khom lưng, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Đây chính là ông chủ mới!
Là một nhân vật lớn có thủ đoạn cao siêu.
Người giàu nhất ở giới thượng lưu thành phố Thượng Giang, Kiều Phú quý tự mình tới gặp ông chủ cũ, mua lại triển lãm Quốc Hoa,
Phải biết là, ông chủ trước của triển lãm Quốc Hoa này là một vị có tiếng ác ở giới thượng lưu Thượng Giang, ông vua ăn hết cả hai giới hắc đạo bạch đạo, Trịnh Thái!
Trịnh Thái là ai?
Cả thành phố Thượng Giang này không ai không biết tên ông ta.
Xuất thân là du côn, từng bước từng bước ngồi lên ngai vàng ở giới thượng lưu Thương Giang?
Hai giới hắc, bạch cũng phải kiêng kị Trịnh Thái bảy phần.
Có thể nói, chỉ cần một câu của Trịnh Thái, không có chuyện gì mà anh ta không làm được ở thành phố Thượng Giang này.
Vì vậy, mấy năm nay, Sở An An đi theo Trịnh Thái, cũng là nước lên thuyền lên, hợp tác với không ít nhân vật lớn, lòng dạ cũng ngày càng cao.
Cũng chính vì vậy, cô ấy mới hiểu, vị nhìn trông rất bình thường như ngài Trần mới thực sự là một nhân vật lớn!
Bởi vì, lúc Trịnh Thái nhìn thấy Kiều Phú Quý như gà con gặp diều hâu, cực kỳ khúm núm.
Mà lúc ấy, Kiều Phú Quý chỉ nói một câu: “Chuyện của cậu chủ nhà tôi bảo tôi xử lý, mấy người không được truyền ra bên ngoài, phải khiêm tốn.”
Cậu chủ của người giàu nhất thành phố Thượng Giang, đấy là một nhân vật như thế nào chứ!
Quá khủng khiếp!
Sau lần gặp ấy, Sở An An biết mình phải hầu hạ ngài Trần này thật chu đáo.
Nếu có thể, cô nguyện kính dâng thân thể ngọc ngà đã giữ hơn hai mươi năm của mình!
Không vì sao cả, chỉ vì lần trước, khi Trịnh Thái uống say lộ ra một câu: “Trịnh Thái tôi có thể đi tới ngày hôm nay, chính là nhờ có chủ tịch Kiều nâng đỡ. Mà chủ tịch Kiều cũng vì cậu chủ nhà ông ấy mới tiện tay mở một công ty mà trở thành người giàu nhất giải thượng lưu ở Thượng Giang.”
Khủng khiếp! Quá khủng khiếp!
Trần Bình hờ hững liếc nhìn Sở An An, lắc đầu nói: “Thôi, lần sau không được lấy lí do này nữa.”
Nhưng mà, đúng lúc này, Tào An Tuệ đã quay lại, dẫn theo hai bảo vệ, chỉ vào Trần Bình, không ngừng cười lạnh: “Chính là anh ta, tống cổ anh ta ra ngoài! Tiện thể kiểm tra xem anh ta có ăn trộm cái gì của triển lãm không, nhìn mặt gian mày dối thế kia, trông là biết không phải thu tốt lành gì.”
Ánh mắt Trần Bình lạnh ngắt, híp lại, hừ lạnh một tiếng, nói với Sở An An bên cạnh: “Tự cô giải quyết đi."
Sở An An giật bắn cả người, lập tức trừng mắt, bước cao gót về phía Tào An Tuệ, tức giận tát cô ta một cái!
Chát!
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang vọng cả sảnh!