• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bình trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tạm thời không gặp, sau này nói sau.”



Bên kia điện thoại, Sở An An trả lời: “Vâng, ngài Trần.”



Trần Bình cúp điện thoại, ngồi ngủ ở hành lang một đêm.



Sáng sớm hôm sau, Giang Uyển chỉ lạnh lùng nói với anh: “Buổi chiều tôi sẽ đón Mễ Lạp về, anh về cùng với tôi không?”



Trần Bình gật đầu, cười khổ: “Anh đi nhận lỗi với ba.”



Giang Uyển nghe anh nói, cho dù trong lòng rất kích động nhưng ngoài mặt vẫn cứ lạnh lùng, gật đầu, không nói gì nữa.



Buổi chiều, Trần Bình cùng Giang Uyển đón Mễ Lạp về nhà ba vợ, vừa vào nhà đã cảm nhận được bầu không khí vô cùng lạnh lùng.



Giang Uyển làm bộ bình tĩnh chào hỏi: “Bà à, con về rồi.”



Không ai tiếp đón, Giang Quốc Dân đeo kính lão ngồi đọc báo trên ghế sofa.



Mẹ vợ Dương Quế Lan bận rộn làm gì đó trong phòng bếp.



Trần Bình thả Mễ Lạp xuống, bé con trốn sau chân ba, túm chặt ống quần Trần Bình, ngửa đầu, đôi mắt to nhìn Trần Bình đầy vô tội, thì thào nói khẽ: “Ba ơi, ông bà ngoại không thích con sao?”



Trần Bình ngồi xổm xuống, cưng chiều xoa đầu Mễ Lạp, dịu dàng lắc đầu, cười nói: “Đâu nào, mau vào chào ông bà ngoại đi con.”



Đôi mắt đen láy như viên đá quý của Mễ Lạp lấp lánh ánh sáng, cẩn thận xen chút sợ hãi nhìn Giang Quốc Dân đang ngồi đọc báo, mới sải chân chạy tới, hộ vang: “Ông ngoại, Mễ Lạp tới rồi.”



Lúc này, Giang Quốc Dân mới buông tờ báo ra, đứng thẳng dậy khỏi sofa, đi luôn vào phòng sạch, không nhìn lấy một cái.



Râm!



Cửa phòng sách đóng vào.



Không chỉ đập thật mạnh vào lòng Trần Bình, mà còn vào lòng Giang Uyển.
















Giang Uyển nhìn Mễ Lạp mím môi muốn khóc, vội chạy tới ôm con vào lòng, dẫn vào phòng ngủ của mình.



Trần Bình nhíu mày, trong lòng rất khó chịu.



Ba vợ đối xử với con gái anh quá lạnh lùng rồi.



Nhưng anh nhịn, đi vào phòng bếp muốn giúp lại bị mẹ vợ thờ ơ.



“Trần Bình, tôi không cần mà cũng không chịu được anh hầu hạ, anh đấy, ở đâu thì về đấy đi, nhà tôi không hoan nghênh anh.”



Dương Quế Lan nói không coi ai ra gì, sắc mặt nhìn Trần Bình cũng không tốt đẹp gì.



“Mẹ, con xin lỗi.”



Trần Bình cúi đầu nói, anh biết rõ mục đích hôm nay mình tới đây là gì, không muốn làm Giang Uyển khó xử.



Vì vậy, anh chọn thỏa hiệp.



“Ôi dào ôi, nhưng tôi không chịu nổi đâu.” Dương Quế Lan nói mỉa mai châm chọc, miệng lưỡi sắc bén, vẻ mặt giễu cợt.



Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.



Dương Quế Lan trợn mắt liếc Trần Bình một cái, ngang ngược đẩy anh ra, sau đó vui vẻ chạy ra cửa, giọng nói còn văng vẳng bên tai: “Ra đây ra đây, là Cao Dương đúng không?”



Cửa vừa mở ra.



Cao Dương mặc âu phục đẹp trai ngời ngời, trợ lý ôm theo một chồng quà cáp, cười nói: “Cháu chào cô ạ.”



“Ôi, mau, mau vào nhà đi cháu.”



Dương Quế Lan nói đến là vui vẻ, vội nhận hộp quà trên tay Cao Dương: “Cháu tới là được rồi, còn mua quà cáp làm gì, khách sáo quá.”



“Cháu tới chơi lần đầu, nên vậy, cũng thay mặt ba mẹ cháu hỏi thăm cô chú.” Cao Dương trả lời hào phóng.



Dương Quế Lan quay lại, nhìn Trần Bình ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tâm trạng lập tức chuyển xấu, mắng: “Không nhìn thấy nhà có khách tới chơi à, còn không mau đi rót nước? Đúng là không có mắt nhìn.”
















Thằng con rể vô dụng này, nhìn Cao Dương nhà người ta xem, tới nhà còn biết mang quà cáp tới.



Đã tới tay không còn mang theo một của nợ, đúng là xui xẻo!



Trần Bình nhìn Cao Dương, thấy anh ta nhìn anh chằm chằm, vênh váo đắc ý, ánh mắt kia như đang nói, rác rưởi, mẹ vợ mày đối xử với tao còn tốt hơn thằng con rể trên danh nghĩa như mày.



Trần Bình không chấp, đứng dậy pha trà.



Giang Quốc Dân ra khỏi phòng sách, ngồi trên sofa, nhiệt tình bắt chuyện với Cao Dương.



Trần Bình đứng yên lặng nghe ở một góc phòng.



Cao Dương nhìn một lòng xung quanh, mắt đảo như bị: “Chú Giang à, Giang Uyển đâu rồi chú, sao không thấy cô ấy?"



Giang Quốc Dân gọi: “Uyển Nhi, có khách tới nhà này.”



Cửa phòng ngủ mở ra, Giang Uyển dỗ mãi mới dỗ được Mễ Lạp ngủ, khi nhìn thấy Cao Dương ngồi trong phòng khách, cô cũng hơi ngẩn ra.



Giọng Giang Uyển lãnh đạm: “Sao anh lại tới đây?”



“Sao cậu ấy không thể tới, chẳng lẽ cho phép con dẫn thằng vô dụng này về sao?"



Lúc này Dương Quế Lan ra khỏi phòng bếp, tay cầm đĩa hoa quả, trừng mắt nhìn Trần Bình đang hút thuốc trong góc, tức nghẹn: “Không được hút thuốc trong nhà, muốn hút ra ngoài mà hút.”



“Con xin lỗi.” Trần Bình vội tắt điếu thuốc, mở cửa sổ ra phe phẩy cho bay khói thuốc.



Giang Uyển cũng liếc xéo Trần Bình một cái, hận không thể lôi cổ anh ra ngoài cho đỡ mất mặt.



“Cao Dương à, đây là hoa quả cô mới mua hồi sáng đấy, ngọt lắm.”



Dương Quế Lan đặt đĩa quả hỏa trước mặt Cao Dương, nịnh nọt như đang lấy lòng anh ta.



Cao Dương trả lời lễ phép: “Cháu cảm ơn cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK