Ánh đèn chiếu thẳng vào mắt, toàn thân Mẫn Đăng run lên một cái, sau đó cứng đờ trên sofa, hô hấp gần như dừng lại mấy giây.
Nhưng chẳng mấy chốc, ánh đèn màu ấm trong căn phòng, khăn trải bàn trà ấm áp đều làm cho Mẫn Đăng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Ở đây an toàn.
Mẫn Đăng thở hổn hển đứng lên, duỗi tay với lấy tách trà uống vài ngụm lớn.
Cậu không biết mình ngủ trong bao lâu, trà đã nguội rồi.
Cậu nhìn chằm chằm đáy chén trà đơ ra mấy giây, vươn cánh tay đang run ra, cầm lấy mấy lọ thuốc đặt dưới bàn trà.
Nhìn viên thuốc trong tay, trên mặt Mẫn Đăng xuất hiện vẻ kháng cự và chán ghét rất rõ ràng. Nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt, cậu lập tức nhíu mày lại, ngửa đầu uống thuốc.
Một tách trà lớn nhanh chóng thấy đáy, Mẫn Đăng lại rót đầy một tách, ủ trong lòng bàn tay.
Nước trà âm ấm từ từ xoa dịu thần kinh căng thẳng của cậu, cậu đặt chén trà xuống, ngã trực tiếp lên sofa.
Mẫn Đăng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, cho đến khi tiếng ong ong bên tai và bóng đen trước mắt biến mất. Cậu vươn tay sờ lên chỗ ướt đẫm mồ hôi trên người mình, đã hoàn toàn lạnh thấu.
Khi cậu nghĩ xem có phải đi thay quần áo hay không, tầm mắt lại chú ý đến đồng hồ treo tường sáng loáng.
Mẫn Đăng bật dậy khỏi ghế sofa.
Cậu đến muộn.
Sau khi ra khỏi nhà Mẫn Đăng chạy thẳng đến nhà hàng Tây cậu làm việc.
Cậu vào nhà hàng từ cửa sau của nhân viên, trước tiên đến phòng thay đồ thay đồng phục theo quy định.
Bây giờ là thời gian ăn tối, Mẫn Đăng cẩn thận tránh né đám người lộn xộn, vừa định đi đến vị trí của mình, bả vai chợt bị một đôi tay giữ chặt lại.
Mẫn Đăng lập tức hít thở dồn dập, quay phắt người lại, đợi khi thấy rõ người chụp bả vai cậu là Chương Khâu mới thả lỏng ra.
“Đi đâu thế?” Chương Khâu híp mắt khinh thường hừ một tiếng, “Mày có biết mình đến muộn không?”
“Xin lỗi…” Mẫn Đăng cảm giác được đám người xung quanh nhìn sang, căng thẳng nắm chặt quần.
“Mày không thể nói to hơn à? Y như con gái.” Chương Khâu dữ tợn lườm Mẫn Đăng, hừ lạnh quay người bỏ đi.
Mẫn Đăng thấy mọi người dời tầm mắt đi, thở nhẹ ra, vội vàng đi đến vị trí làm việc của mình.
Vị trí ban đầu của cậu là vệ sinh bếp sau sạch sẽ, nhưng lúc bận rộn cậu cũng phải giúp xử lý một vài món ăn đơn giản… chẳng hạn như gọt khoai tây.
Nhưng bình thường cậu chỉ cần dọn sạch rác.
Chương Khâu lúc nãy chụp bả vai cậu coi như một người bạn duy nhất của Mẫn Đăng, cậu có thể làm việc ở đây cũng do Chương Khâu giới thiệu đến.
Mẫn Đăng tay chân lanh lẹ phân loại rồi gom rác trong bếp sau. Thừa dịp vẫn chưa bận tối mắt tối mũi, lau xong những gì cần lau, kéo những gì cần kéo, chuẩn bị quay lại phòng thay đồ ngồi trước.
“Nói lắp dọn vệ sinh kia, này, nói cậu đó, một đứa cả ngày quét dọn vệ sinh không biết bày giá đỡ ở cửa nào, còn dám đi muộn.”
Mẫn Đăng nghe thấy giọng nói này, nhíu mày không muốn để ý, không quay đầu, đi thẳng về phía trước.
Cậu coi như không nhìn thấy người, cũng biết người gọi cậu là một người đàn ông cao gầy. Người này phụ trách bàn ăn lạnh ở nhà hàng bọn cậu, tên Chu Nhất Cương.
“Cậu điếc à!” Chu Nhất Cương kêu một tiếng, xách theo một túi khoai tây bước nhanh về phía trước, nghiêng người chặn Mẫn Đăng lại, giơ tay bỏ khoai tây dưới chân cậu, “Đồ ẻo lả lại còn chảnh, hôm nay bận quá, cậu chịu vất vả rửa những củ khoai tây này đi?”
Mặc dù Chu Nhất Cương nói vậy, nhưng cũng không đợi Mẫn Đăng đồng ý, cười mỉa một tiếng xoay người đi xa.
Mẫn Đăng nhìn thoáng qua khoai tây lăn lóc trên mặt đất, cau mày nhìn chằm chằm chốc lát.
Cậu không muốn đôi co với loại người này, cũng không muốn sinh thêm sự cố.
Cúi người nhặt hết khoai tây lên, Mẫn Đăng tìm một chỗ thật xa, xả chậu nước bắt đầu gọt.
Những lúc bếp sau bận rộn, âm thanh báo tên món ăn gần như chưa bao giờ ngừng, đám người bận đến mức xoay mòng mòng.
Mẫn Đăng ngồi trong góc, cúi đầu nhìn của khoai tây đã được gọt sạch sẽ trong tay mình, thở ra một hơi thật dài.
Cậu ngâm khoai tây trong nước, dùng tay nghịch nước, cả người thả lỏng.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vàng lẫn trong các loại âm thanh, chạy về phía góc bếp không bị chú ý đến.
Mẫn Đăng đang cầm khoai tây trong nước tỉ mỉ cọ rửa, đột nhiên bị người ta vỗ một cái lên vai.
Bỗng nhiên bị vỗ như thế, Mẫn Đăng vô thức co lại vào góc tường, sau lưng đụng vào bờ tường cứng rắn phát ra một tiếng vang trầm.
Mẫn Đăng phản ứng vượt quá người bình thường khiến người quản đốc vỗ vai cậu cũng giật nảy mình, chẳng qua quản đốc nhanh chóng phải ứng lại. Ho nhẹ hai tiếng, rụt tay về, vẻ xấu hổ chợt lóe trên mặt, “Xin lỗi, quên mất cậu không muốn người khác đụng vào.”
Quản đốc lại quay đầu liếc nhìn những người khác đang bận rộn, sờ lên mũi nói: “Hôm nay ông chủ ghé qua, bên ngoài nhiều người quá, mật khẩu cửa bếp sau bị hỏng rồi, khách hàng rất dễ tìm nhầm phòng vệ sinh rồi vào nhầm, cậu đứng ngoài hành lang chỉ đường đi.”
Mẫn Đăng một bên nghe quản đốc nói chuyện, một bên không khống chế được siết chặt dao gọt khoai tây trong tay, cúi đầu hít thở dồn dập.
Quản đốc thấy vậy cũng không làm lạ, chỉ lặp đi lặp lại nhiều lần.
Hơi thở của Mẫn Đăng cũng dần dần bình thường lại, cậu nghe xong im lặng gật đầu, lại khom lưng dọn qua loa khoai tây lăn lóc và nước trên mặt đất.
Quản đốc nhíu mày nhìn mấy lần, giục cậu vài tiếng, đi trước.
Mẫn Đăng duỗi tay mở tạp dề bên hông ra, đặt khoai tây đã gọt xong vào chỗ nên đặt, đi ra ngoài bếp sau.
Hôm nay có lẽ chủ nhà hàng đến, vậy nên có nhiều khách đến từ bên ngoài.
Chủ bếp ở nhà hàng bọn cậu là người nước ngoài được mời về, nhưng chủ nhà hàng thỉnh thoảng nổi hứng lên, cũng sẽ đến đây tự cầm dao, đội mũ cao của chủ bếp.
Mẫn Đăng tới đây lâu lắm rồi mà chưa một lần nhìn thấy ông chủ.
Có điều cậu thông qua những cuộc nói chuyện phiếm hăng hái và ngóng trông của người khác chắp vá lại thành một người thế này —— có tiền, còn đẹp trai, tính cách tốt vô cùng.
Mẫn Đăng cúi đầu xoa xoa nước trên tay, nghĩ đến dáng vẻ của vị khách nữ trước kia theo ông chủ đến đây, trong lòng có phần không chắc chắn. Chỉ có thể ráng chống đỡ bất an nhìn chằm chằm hành lang dài trước mặt.
Đứng yên rất lâu, đi qua đi lại bên cạnh cậu cũng chỉ có nhân viên phục vụ đến bếp sau bưng thức ăn. Cậu đứng ở một góc của lối đi đầu tiên mà cũng không có người phát hiện.
Mẫn Đăng kín đáo thở nhẹ ra, dựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn hoa văn đá cẩm thạch trên mặt đất.
Lúc này loáng thoáng truyền tiếng tiếng đàn piano ở trước nhà hàng, khiến tâm trạng căng thẳng của Mẫn Đăng giảm bớt một chút.
Cố tình vào lúc này, hành lang dài phía trước vẫn luôn không có tiếng động chậm rãi vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân khác hẳn với mấy nhân viên phục vụ, không giòn cũng không vội.
Mẫn Đăng nuốt ngụm nước miếng, biết có lẽ là người muốn đến, nhéo mạnh đùi một cái đứng thẳng eo lên.
Chậm rãi xê dịch đến giữa hành lang.
Theo tiếng bước chân càng tới gần, tay Mẫn Đăng đặt ở hai bên cũng theo bản năng siết chặt, đầu óc không ngừng chạy qua bộ câu từ lúc nãy quản đốc dạy cậu—— Xin lỗi, nhà vệ sinh bên tay phải của ngài, bên phải đi thẳng.
Chỉ một đoạn văn ngắn ngủn như thế, Mẫn Đăng đọc thầm gần mười mấy lần trong lòng cũng vẫn căng thẳng không thôi như cũ, sợ mắc lỗi.
“Xin chào.” Giọng nam vang lên.
Hô hấp của Mẫn Đăng bắt đầu hơi nhanh, nhưng chẳng mấy chốc được cậu tự ép xuống, một bên do dự không yên ngẩng đầu một bên động viên mình.
Nhưng cũng chỉ một chốc này bong bóng thật vất vả thổi đầy một nửa, trong cái nhìn đầu tiên khi Mẫn Đăng thấy rõ người đến, xì hơi mất quá nửa, cậu sợ đến nỗi cúi thấp đầu xuống.
Có lẽ vì người đàn ông cao quá, lộ ra khí thế áp bách quá mạnh.
Cho nên khi người đàn ông vừa nhấc tay, Mẫn Đăng trực tiếp bị dọa đến nỗi lùi một bước. Nhưng lại nhớ đến lời quản đốc dặn đi dặn lại, cố gắng lấy can đảm nói khẽ: “Xin lỗi… nhà vệ sinh…”
Hoắc Sơ nhìn nam sinh chủ động chặn đường anh, nhưng lại bày ra cái vẻ bị anh bắt nạt, không nhịn được bật cười, sau đó suy đoán nói: “Cậu muốn đi vệ sinh hả?”
“… Không phải.” Mẫn Đăng nghe thấy người đàn ông cười, càng căng thẳng hơn, lời nói ra đứt quãng, “Là anh… đi… vệ sinh.”
Hoắc Sơ: “…”
“Tôi muốn đi vệ sinh ư?” Hoắc Sơ hơi sững sờ.
Mẫn Đăng gian nan bỏ qua ánh nhìn của người đàn ông, đầu óc lơ mơ gật đầu.