Cậu không muốn vì chuyện này mà khiến Hoắc Sơ không làm bạn bè với cậu được.
Chỉ có một vài người có thể giao lưu bình thường với cậu, Hoắc Sơ tính là một phần ba. Rất quan trọng.
Trong trường hợp của cậu, có thể cười cùng cậu thì coi là bạn bè.
Cậu thật vất vả mở rộng bạn bè một chút, còn làm lệch đi.
“Hầy...” Mẫn Đăng dựa vào tường thở dài một hơi.
“Hầy...” Chương Khâu đột nhiên mặt mày ủ rũ xuất hiện.
“Hầy...” Mẫn Đăng nhìn trời.
“Hầy...” Chương Khâu nhìn đất.
Hai anh em giống như hợp tấu chuyển vận không ít khí CO2.
Mẫn Đăng biết hai ngày này vẫn luôn có một cô gái tóc ngắn đến đợi Chương Khâu.
Là người hôm đó quen được ở quán bar.
Cô gái tên là Phương Tưu, mỗi lần đụng phải cậu còn gọi anh Đăng, mỗi lần đều dọa cậu quá chừng.
“Hầy...” Chương Khâu lại thở dài một hơi.
“Phương Tưu làm sao thế?” Mẫn Đăng rốt cuộc không kìm được hỏi.
“Cuối cùng cũng hỏi, đậu má mày kìm nén chết anh.” Chương Khâu lập tức thẳng eo, “Sáu giờ sáng hôm nay, cô ấy đột nhiên gõ cửa nhà anh.”
Mẫn Đăng mở to hai mắt.
“... Cổ đưa cho anh một cái đồng hồ, nói là đã chọn một đêm.” Vẻ mặt của Chương Khâu hơi phức tạp.
Mẫn Đăng không có hứng thú xoay đầu về.
“Thì, cổ nói đồng hồ hai mươi tệ, giật được trên hàng vỉa hè.” Chương Khâu tiếp tục nói, “Anh tin.”
“Nhưng hôm nay, Vương Đại Cúc kia hố hàng nói cho anh đây là kiểu mới thế này thế nọ, anh lên mạng search một lúc. Được số này.” Chương Khâu khốn khổ giơ sáu ngón tay.
Mẫn Đăng lại mở to hai mắt lần nữa.
“Mấu chốt nhất là...” Chương Khâu khó chịu ôm lấy đầu, “Cô ấy đưa đồng hồ xong, xuống lầu anh mời cổ một bát mì sợi năm tệ, còn chỉ thêm một quả trứng.”
Mẫn Đăng nhìn y như vậy cũng khó chịu, chỉ có thể vỗ vỗ lưng Chương Khâu.
Thở dài, an ủi: “Lần sau thêm hai quả trứng đi.”
“Cũng không phải là chuyện một quả trứng.” Tay Chương Khâu khẽ run đốt điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi nói ra, “Anh… hình như rất thích cô ấy, vậy thì khó xử lý rồi.”
Mèo béo vùi trong một đống quần áo nhẹ nhàng meo một tiếng, vành tai run run. Đứng lên, ngậm một chiếc áo vụng về đắp lên chân Chương Khâu.
Chương Khâu vuốt mặt một cái, xách mèo lên nhét trở lại đống quần áo rối tung kia.
“Mẹ kiếp chết cóng mày.” Chương Khâu mắng xong, lại thở dài một hơi, “Hai kẻ đần độn sao không làm một căn phòng nhỏ che mưa giúp mày chứ...”
Phương Tưu tiện tay đưa cho Chương Khâu một cái đồng hồ mấy chục vạn, cái này khác xa với tính chất mua được một chiếc đồng hồ mấy chục vạn.
Đạo lý này Chương Khâu hiểu, Mẫn Đăng cũng hiểu.
Xã hội thực tế lại ác độc, truyện cổ tích thuộc về trẻ em. Cuốn sách truyện của người trưởng thành chỉ có AV.
Tự mình làm nhân vật chính, hết cách rồi, tiền mà.
Hôm nay sinh nhật Hoắc Sơ, sau khi nhà hàng dọn dẹp phòng xong từ giữa trưa, quản lý liền cho mọi người nghỉ.
“Ông chủ lớn mà, sinh nhật của chúng ta chỉ là ăn sinh nhật đơn giản, sinh nhật của họ đương nhiên không chỉ là sinh nhật.” Chương Khâu tấm tắc, “Từ sáng đến tối, từ chén rượu này đến chén rượu kia. Một ngày có thể đưa đến mười mấy cái bánh sinh nhật, còn làm bộ thổi nến, thổi xong đều uống rượu, dù sao cũng không ăn bánh gato.”
Mẫn Đăng suy nghĩ một chút vẫn đem chuyện hôm nay Hoắc Sơ có thể nói một vài lời với cậu nói cho Chương Khâu.
“Tối hôm nay?” Chương Khâu kinh ngạc, “Vậy mày đã nghĩ từ chối thế nào chưa?”
“Anh là người tốt?” Mẫn Đăng xoắn xuýt nhíu mày.
“Văn nghệ! Rất tốt.” Chương Khâu nghĩ ngợi, “Vậy hôm nay mày vẫn phải tặng cho hắn một món quà sinh nhật? Cái đó nói thế nào nhỉ, bồi thường ly hôn?”
Hai người thảo luận cả buổi, chuẩn bị đi ra phố mua quà. Vừa bước ra con hẻm.
“Chương Chương!”
Giọng nữ vang dội lại lanh lảnh.
Hai người quay đầu nhìn lại.
Cô gái tóc ngắn mặc chiếc áo bông như bọc chăn trên người, cười sáng sủa lại nhiệt tình, vẫy tay về phía này.
“Chào anh Đăng!” Phương Tưu vững chắc cong eo.
Mẫn Đăng sợ quá chừng, vội vàng thò tay vào túi Chương Khâu rút mười tệ ra đưa tới.
“Đáng ghét!” Phương Tưu nhận tiền, mỉm cười ngồi xổm xuống. Áo lông khẽ quấn, cong thành một cục.
Chương Khâu bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp đỡ người từ dưới đất lên.
Phương Tưu vẫn cười không ngừng, Chương Khâu cố kìm hai lần, cũng cười.
Mẫn Đăng nhìn hai người bọn họ không tự chủ cũng cười.
Một con hẻm chật hẹp, gió lạnh thổi qua, lại bị tiếng cười bao phủ rất nhanh.
Gió cũng cười theo, vù vù vù vù. Thì ra gió bị hen suyễn.
Ba người, một chiếc xe điện. Phải có một người chạt theo sau mới được.
Cô nàng Phương Tưu là một dũng sĩ, vung tay lên, “Toàn thể đều có! Chạy bộ tiến lên!”
Chương Khâu xông ra con hẻm đầu tiên.
Phương Tưu cười đến nỗi thở không được, hơi trắng phun ra từ mũi như con trâu, quang quác gọi Chương Chương rồi đuổi theo.
Mẫn Đăng hít hít mũi, một tay đội mũ. Giống như ngẩng đầu ra sa trường đi theo bước chân đồng đội.
Hôm nay sinh nhật Hoắc Sơ, dựa theo lệ cũ, chắc chắn phải tặng quà sinh nhật.
Cậu không biết nên tặng quà gì.
Đương nhiên, chuyện tặng quà, không phải xem có bao nhiêu quà, mà xem cậu có bao nhiêu tiền.
Dự tính cũng chỉ... tháng này chưa phát lương, mấy hôm nay tiền ăn cơm đều lấy của Chương Khâu.
“Ngẩng đầu lên!” Chương Khâu đập một phát lên lưng cậu, “Chúng ta từ chối người ta cũng phải từ chối có thể diện một chút, anh mang theo năm trăm, không sao.”
“Tôi cũng mang nữa!” Phương Tưu rất tích cực.
“Đi sang chỗ khác chơi, không liên quan đến cô.” Chương Khâu đẩy người ra.
Ba người bắt đầu cùng vội vàng tìm quà ở đầu đường gió lốc, từng người lạnh đến nỗi mũi đỏ lên.
Hai chân Chương Khâu cũng sắp gãy đôi, liều mạng hô nghỉ ngơi giữa trận. Mấy người cùng ngồi trên ghế dài tựa lưng ở đường dành riêng cho người đi bộ.
“Nếu không thì tặng một xấp đồ lót cho xong.” Chương Khâu đơn giản cộc cằn, “Đỡ tốn kém lại thực dụng, quan trọng nhất chính là thực dụng.”
“Giữa mùa đông đương nhiên tặng mứt quả nè!” Phương Tưu cũng đề nghị.
Chương Khâu ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy được cách đó không xa đang bán mứt quả. Duỗi tay nhét một trăm tệ vào tay cô, “Ngoan, cả ba cây tới đây.”
“Có ngay.” Phương Tưu đứng dậy nhảy đi.
“Sao vậy?” Chương Khâu vỗ vỗ bả vai cậu, “Đừng uể oải chứ, mày từ chối hắn, cũng không phải hắn từ chối mày, cảm giác quyết định sống chết của người ta không phải rất thoải mái sao!”
“Cứ… cứ tặng mứt quả đi.” Mẫn Đăng móc ra mười tệ buổi sáng ăn điểm tâm còn thừa trong túi ra.
Chương Khâu nhìn cậu chằm chằm một hồi, lấy điện thoại ra cúi đầu la, “Cho dù tặng mứt quả chúng ta cũng phải tặng một cây ngọt nhất!”
Mẫn Đăng cúi đầu đồng ý, lại phát hiện điểm đen nhảy trước mắt, duỗi tay sờ đầu. Hình như hơi nóng.
Khuya hôm trước cậu bị cảm nhẹ, vẫn hít mũi mãi, chẳng qua gần đây cơ thể cậu không ốm đau gì, cho nên sau khi uống hai cốc nước ấm cũng không để ý nữa.
Không ngờ phát sốt.
“Quả to ấy, bên trong đỏ kèm theo ít trắng!” Chương Khâu nhìn tài liệu.
Mẫn Đăng nghe xong đứng dậy đi chọn mứt quả. So sánh tất cả mứt quả một lần, chọn một cây to nhất cực kỳ tròn.
Mặt ông cụ cũng tái rồi, thấy tuổi Mẫn Đăng không lớn lắm mới không nói gì.
Cậu cẩn thận gói kỹ, cất trong túi sợ đường sẽ tan ra, chỉ có thể cầm trong tay.
Ba người chọn món quà ồn ào đến khoảng bảy giờ tối, mới quay lại nhà hàng.