Ánh sáng và bóng tối chồng chéo lên nhau, Mẫn Đăng nghiêng đầu, xe chạy qua đường hầm, trong bóng tối Hoắc Sơ bị giấu đi rồi.
Mẫn Đăng nheo nheo mắt, thích ứng ánh sáng, nhìn sang lần nữa.
Trên mặt Hoắc Sơ không có biểu cảm, lạnh lùng, hình bóng đen nuốt hơn phân nửa gương mặt anh.
Tầm mắt của Mẫn Đăng dời xuống theo mũi anh, thấy anh mím môi, kéo căng thân trên.
Mẫn Đăng lại cúi đầu nhìn mình nắm tay anh, giật giật đầu ngón tay.
Một hồi lâu, Hoắc Sơ mới như cảm giác được, nghiêng đầu, “Sao vậy?”
“Em khát.” Mẫn Đăng nhìn đôi môi khô khốc của anh.
Hoắc sơ vươn người về phía trước khom lưng, lấy một chai nước, vặn nắp ra cho Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng uống một ngụm, dòng nước lạnh lẽo chảy qua họng, trong nháy mắt ánh sáng tràn vào trong xe.
Cậu nhắm hai mắt lại, nhìn thấy mảnh vỡ chén trà được xử lý ổn thỏa, lại ngồi xuống lần nữa gắp thức ăn cho Hoắc Sơ.
Người trên bàn không hề nhìn ra chút manh mối nào, cho đến khi Hoắc Sơ tiễn hết người, kéo cậu lên chiếc xe này.
Mẫn Đăng nghiêng đầu, kéo bả vai hoắc Sơ lại, hôn lên, cẩn thận dùng đầu lưỡi thấm ướt đôi môi khô của anh.
Hầu kết Hoắc Sơ trượt lên xuống, một tay đặt sau đầu Mẫn Đăng, tay kia ôm eo cậu, kéo người sang.
Đèn đỏ, xe dừng lại.
Tiếng thở dốc cũng dừng lại theo.
“Anh không sao, đừng lo lắng.” Hoắc Sơ nhắm mắt ôm cậu.
“Em không tin.” Mẫn Đăng liếm liếm môi bị cắn bắt đầu nóng lên, “Anh lừa em.”
“… Em đến đó với anh đi.” Giọng Hoắc Sơ rất thấp.
“Ừm.” Mẫn Đăng nghĩ cũng không nghĩ đã gật đầu.
Đi vào sân bay, dòng người đông đúc và tiếng người ồn áo khiến Mẫn Đăng hơi hơi căng thẳng.
Vừa định đi sau lưng Hoắc Sơ, khóe mắt lại quét qua cuốn sách người đàn ông cầm trong tay đi ngang qua bên cạnh. Cậu dừng bước, kéo chặt tay Hoắc Sơ, “Hoắc Sơ… Em không có hộ chiếu… làm sao bây giờ…”
“Lần trước về anh đã làm giúp em rồi.” Hoắc Sơ ôm bả vai cậu, “Đi thôi.”
Mẫn Đăng gật nhẹ đầu, lặng lẽ lau mồ hôi trong tay.
Hai người ngồi trong phòng nghỉ không lâu, thì lên máy bay.
Hoắc Sơ ngồi trên ghế nghiêng đầu che miệng, ho mấy tiếng, âm thanh bị đè nén.
Mẫn Đăng yêu cầu một tấm thảm và một cốc nước mật ong với tiếp viên hàng không đi ngang qua.
Sau khi nhìn Hoắc Sơ uống xong, cậu lại ép buộc đắp tấm thảm lên cho Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ bất đắc dĩ cười một tiếng, tùy cậu đi.
Chưa được một lúc, Hoắc Sơ đắp thảm nhắm hai mắt lại, tay lộ ra ngoài nắm chặt tay Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng luôn nhìn tình huống của Hoắc Sơ, trong lúc đó ngủ một lát, sau khi bừng tỉnh luôn không ngủ chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ cũng ngủ rất say, say đến mức ngay cả máy bay hạ cánh cũng chưa tỉnh lại.
Mẫn Đăng nhíu mày, lo lắng gọi mấy tiếng.
Lúc này Hoắc Sơ mới mở mắt ra, mắt đầy tơ máu, giống như căn bản không ngủ.
Hai người cũng không có thời gian dọn đồ đạc, Mẫn Đăng miễn cưỡng nhét một cái vali nhỏ, mang theo bộ quần áo thay giặt.
Một tay Hoắc Sơ kéo vali nhỏ, một tay dắt Mẫn Đăng ra khỏi cửa sân bay.
“Hoắc tiên sinh.” Tài xế mặt bộ vest đen đợi ngoài cửa sân bay, thấy họ đi tới, mở cửa xe giúp họ.
Xe khởi động, Mẫn Đăng phát hiện Hoắc Sơ rõ ràng bắt đầu căng thẳng.
Trên trán Hoắc Sơ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ngón tay bóp ra màu xanh trắng.
Mẫn Đăng không nói được gì cả, chỉ có thể nắm chặt tay Hoắc Sơ.
Xe dừng lại, Mẫn Đăng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, chắc là bệnh viện.
Bọn họ vừa xuống xe, một người phụ nữ trông gần năm mươi tuổi đi bước nhỏ về phía họ.
“Dì Thái.” Hoắc Sơ gọi bà một tiếng.
“Bà ấy được cấp cứu hai tiếng sau đó, bởi vì mất máu quá nhiều, cấp cứu thất bại.” Mắt dì Thái sưng đỏ, giống như vừa khóc, “Hơn một tháng qua, bà ấy phối hợp điều trị, cảm xúc ổn định, tình hình vô cùng tốt, chúng tôi đều cho rằng bệnh của bà ấy sắp khỏi rồi… bà ấy…”
Dì Thái đang nói che mặt khóc không thành tiếng.
Dì đang khóc này nói tiếng Anh, Mẫn Đăng không nghe hiểu được câu nào.
Nhưng thấy sắc mặt Hoắc Sơ càng ngày càng kém, cậu lo lắng nhéo nhéo lòng bàn tay Hoắc Sơ.
“Đi thôi.” Hoắc Sơ kéo Mẫn Đăng vào trong bệnh viện.
Trong phòng cất giữ thi thể trong bệnh viện, thi thể được cất giữ trong ô dài kim loại màu trắng lạnh lẽo.
Mẫn Đăng cảm thấy lạnh, cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Sơ, kề sát mình về phía Hoắc Sơ.
Trong tích tắc bác sĩ kéo một ô trong đó của tủ ướp lạnh ra, tay Mẫn Đăng bị Hoắc Sơ siết chặt.
Thi thể trong tủ tỏa ra hơi lạnh, khiến Mẫn Đăng nheo mắt lại nhìn sang.
Thi thể bị cái túi màu trắng che, bác sĩ kéo thi thể ra khỏi tủ ướp lạnh chuẩn bị kéo phéc-mơ-tuya của cái túi màu trắng.
“Được rồi.” Hoắc Sơ đột nhiên lên tiếng, âm thanh giống như nặn ra từ trong họng, khô khàn thô ráp.
Bác sĩ dừng bước, hiểu rõ quay người rời khỏi căn phòng.
Hoắc Sơ thả tay Mẫn Đăng ra, tiến lên hai bước, cả người im lặng khác thường.
“Chúng ta ra ngoài trước đi.” Dì Thái nói tiếng Trung.
Lần này Mẫn Đăng nghe hiểu, cậu liếc nhìn sống lưng thẳng tắp của Hoắc Sơ, gật đầu, cũng đi ra ngoài theo bà.
Hoắc Sơ trở ra đã là nửa tiếng sau.
Mẫn Đăng ngồi ở chỗ nghỉ ngơi trên hành lang bệnh viện, nhìn thấy anh đi ra, lập tức đứng lên.
Biểu cảm trên mặt Hoắc Sơ không nhìn ra bất thường, thậm chí không có một chút đau khổ.
Mẫn Đăng kéo anh ngồi xuống ghế.
“Cái này…” Dì Thái lại vuốt mắt, lấy ra một tờ giấy trắng cuộn thành ống trong túi của mình, “Đây là bà ấy vẽ.”
Con ngươi Hoắc Sơ nháy mắt co lại, anh thậm chí lùi một bước nhỏ.
“Đây là một bức vẽ bà ấy để lại cho cậu, một ngày trước khi tự sát bà ấy giao cho tôi, nói là khi lần sau đến thăm bà ấy bảo tôi đưa cho cậu.” Dì Thái đưa tới, “Bà ấy không có đồ gì có thể để lại, đây là cái… duy nhất bà ấy bảo tôi đưa cho cậu.”
Tay Hoắc Sơ duỗi ra một nửa run rẩy kinh khủng, căn bản không nhận giấy vẽ được.
Mẫn Đăng nhíu chặt mày, vươn tay nhận giúp anh, mở bức vẽ ra.
Bên trong vẽ một cậu bé một tay ôm bóng rổ, ngồi dưới đất cười vui vẻ.
Bầu trời trong bức vẽ là màu đen, bãi cỏ xanh biếc mờ đi.
Chỉ có bé trai ôm bóng rổ vẽ rõ ràng lại nghiêm túc.
Hốc mắt Hoắc Sơ phút chốc đỏ lên, anh cúi người xuống, ôm lấy đầu.
Dì Thái nặng nề thở dài một hơi, quay người đi từ từ.
Mẫn Đăng nhìn bà đi xa, cẩn thận cuộn bức vẽ lại đặt ở bên cạnh.
Duỗi tay cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng phủ lên lưng Hoắc Sơ, tiếp đó vươn tay ôm anh.
Cậu không cao bằng Hoắc Sơ, cũng gầy hơn Hoắc Sơ, đương nhiên không thể ôm hết người.
Mẫn Đăng cố sức dang tay, muốn ôm toàn bộ Hoắc Sơ vào trong ngực mình, trên người Hoắc Sơ lạnh quá.
Qua thật lâu.
“Mẫn Đăng…” Hoắc Sơ lên tiếng.
“Dạ.” Mẫn Đăng trả lời.
Hoắc Sơ không nói chuyện, duỗi thẳng eo, ôm Mẫn Đăng lạnh buốt trên người vào lòng mình.
Xử lý xong thủ tục ở bệnh viện và các công việc kế tiếp, thời gian đã không còn sớm.
Ra bệnh viện, lúc quay lại trong xe.
Mẫn Đăng đột nhiên giơ tay sờ trán Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ vừa trốn trong vô thức, nhưng Mẫn Đăng đã hoài nghi từ lâu, trực tiếp đè người xuống.
“Anh sốt rồi.” Mẫn Đăng nhíu mày nhìn anh.
“…Em.” Hoắc Sơ thở dài một hơi, “Tinh mắt quá.”
“Đến bệnh viện mua ít thuốc đi.” Mẫn Đăng nói nhẹ.
“Anh không sao, không cần uống.” Hoắc Sơ vuốt vuốt ấn đường, “Bác tài, lái xe.”
“Phải uống thuốc.” Mẫn Đăng bướng bỉnh.
“Uống thuốc còn lâu mới có được hiệu quả trị bệnh nhanh bằng em ôm anh.” Hoắc Sơ dang tay ra.
“Em cũng không phải thuốc…” Mẫn Đăng bất đắc dĩ nói, nhưng lại ôm rất nhanh.
Còn vỗ vỗ lưng anh.
Sau khi lái nửa tiếng, xe dừng trước một ngôi nhà biệt lập.
Hoắc Sơ kéo tay Mẫn Đăng vào phòng.
Mẫn Đăng ngồi trên sofa, Hoắc Sơ nhận một cuộc điện thoại.
Điện thoại cúp máy.
Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn sắc mặt anh, nhíu mày lo lắng, “Anh ngủ một lúc trước đi.”
“Ừ.” Hoắc Sơ vuốt ấn đường, đứng dậy đi hai bước, lại quay đầu, “Có việc thì gọi anh, trong phòng bếp có đồ, em tự ăn một chút, muốn ngủ thì đi lên.”
Mẫn Đăng gật nhẹ đầu, phất tay ý bảo anh mau lên đi ngủ.
Sắc mặt Hoắc Sơ thật sự rất kém.
Mẫn Đăng vòng quanh nhà một vòng, đợi khoảng chừng mười phút, xem chừng Hoắc Sơ chắc là ngủ rồi, mới nhẹ tiếng lên lầu.
Cửa phòng ngủ không đóng, có lẽ Hoắc Sơ sợ cậu không tìm thấy phòng.
Mẫn Đăng đi đến bên giường, nhìn Hoắc Sơ ngủ vẫn cau mày, nhẹ nhàng thở dài.
Cẩn thận giơ tay sờ nhiệt độ trên trán Hoắc Sơ.
Nhiệt độ chẳng những không giảm, hình như còn tăng lên.
Mẫn Đăng nắm chặt lòng bàn tay, quay người tìm được nhà vệ sinh, cầm khăn bông, nhúng nước lạnh.
Rất nhẹ đặt trên trán Hoắc Sơ.
Cách mười phút lại thay một lần.
Cho đến khi nhiệt độ trên trán Hoắc Sơ có dấu hiệu hạ xuống, lúc này Mẫn Đăng mới xuống lầu.
Tuy căn nhà này rất rộng, nhưng bố cục rất giản lược.
Mẫn Đăng không hề tốn sức tìm được phòng bếp, mở tủ lạnh ra.
Trong tủ lạnh toàn là nguyên liệu nấu ăn tươi mới, Mẫn Đăng vùi đầu tìm kiếm một hồi.
Xách ra mấy cây cải trắng, cà rốt, lại lấy một miếng thịt nạc và gạo.
Mẫn Đăng muốn nấu cháo.
Hôm nay lúc cùng ăn cơm Hoắc Sơ chưa ăn được bao nhiêu, đến bên này lâu như thế, cũng vẫn chưa ăn gì.
Cậu nghĩ lúc này cậu nấu xong rồi, lát nữa Hoắc Sơ có thể ăn luôn.
Rửa thớt sạch sẽ, đặt một củ cà rốt lên trên, Mẫn Đăng bắt đầu cẩn thận cắt.
Phòng bếp rộng quá, yên tĩnh quá, cắt củ cà rốt cũng có thể có tiếng vọng.
Mẫn Đăng quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách rộng lớn, lại nhìn một mảng đen như mực ngoài cửa sổ bên cạnh trong phòng bếp. Tay cầm dao siết chặt.
Điện thoại đeo trên cổ đột nhiên rung một cái.
Mẫn Đăng cúi đầu liếc nhìn, là tin nhắn rác, có điều cậu vẫn lấy điện thoại xuống khỏi cổ.
Vuốt màn hình điện thoại một lát, Mẫn Đăng mở phát sóng trực tiếp ra.
Mặc dù vẫn không có âm thanh gì như cũ, chí ít sự chú ý của Mẫn Đăng bị vài đoạn bình luận nhanh chóng lướt qua trên màn hình thu hút..
—— người mất tích về rồi, tôi vừa tỉnh mơ đây ư?
—— xem tôi ngồi trong toilet đi ỉa lướt đến cái gì?
—— tiểu ca dọn nhà rồi?
—— cuối cùng phát trực tiếp rồi!!!
Mẫn Đăng cầm dao lên lần nữa, một tay giữ cà rốt.
Cắt một nửa lại ngẩng đầu nhìn.
—— tiểu ca càng ngày càng lạnh lùng, trước kia tuy nói chuyện vất vả, nhưng cũng nói hai câu.
—— hôm nay nấu gì thế hôm nay nấu gì thế hôm nay nấu gì thế hôm nay nấu gì thế!!
—— chắc chắn là nấu cà rốt!! Tui thích ăn cà rốt nhất, nhanh đút tui, tui há miệng ra, a ~~~
Mẫn Đăng nhìn hai lần, phát hiện gần như đều biết toàn bộ chữ, không giống trước kia liên tục dựa vào đồ ăn nói bừa, còn chỉ có thể chọn câu hỏi trả lời.
“Hôm nay nấu cháo.” Mẫn Đăng trả lời dân mạng luôn hỏi đang làm gì.
Sau đó cúi đầu vừa cắt cà rốt vừa giải thích, “Cà rốt thái hạt lựu…”
Lúc đang phát trực tiếp được một nửa, bình luận nhảy trên màn hình bắt đầu không đúng.
—— sao nồi cháo to vậy, không phải một người ăn à? Tiểu ca có bạn gái nhỉ?
—— bạn gái gì! Là bạn trai! Là bạn trai đẹp trai có cơ bụng nổ tung lần trước!!
—— bạn trai gì? Tui đây không thích nghe! Mẹ kiếp đây là chồng! Là chồng nha!
—— Chồng chồng chồng chồng ở đâu? Chồng ở nơi đâu chồng mau ra đây!
Sau đó trên màn hình di động đã bị chữ chồng này bao trùm.
Mẫn Đăng ngơ ngẩn chớp chớp mắt, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào, vành tai nhanh chóng đỏ lên.
Chữ chồng trên màn hình điện thoại lại rất nhanh bị cùng một vấn đề thay thế.
—— có phải là chồng không có phải là chồng không có phải là chồng không có phải là chồng không có phải là chồng không có phải là chồng không có phải là chồng không có phải là chồng không có phải là chồng không...
Mẫn Đăng cắn răng, nhìn câu hỏi này, há miệng ra.
“Là…” Mẫn Đăng đè xấu hổ trong lòng xuống, giọng nhỏ xíu, “Chồng.”
Dân mạng trong màn hình đều vẫn chưa phản ứng lại.
“Gọi lại một tiếng.”
Âm thanh khàn khàn đột nhiên vang lên từ phía sau, Mẫn Đăng kinh ngạc quay đầu.
Không biết Hoắc Sơ tỉnh từ lúc nào, chỉ mặc mỗi cái quần dài trên người, cứ như thế nghiêng người tựa bên khung cửa, quay về phía cậu cười nhẹ: “Gọi đi.”
Vành tai Mẫn Đăng cũng đỏ thấu, siết chặt cái thìa trên tay: “Gọi… gọi… gọi cái gì…”
Hoắc Sơ thu lại nụ cười trên mặt, trở nên nghiêm túc: “Gọi cha.”
“… Xéo.”
Màn hình trực tiếp vô cùng sung sướng, nhảy ra vô số chữ xéo.