• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẫn Đăng cố gắng tỏ vẻ mình cũng không muốn tham quan lò nướng khảm kim cương, nhưng Hoắc Sơ vô cùng kiên trì.

Trước khi đi trong ngực cậu còn bị ép nhét vào bánh ngọt tạo hình tinh xảo vừa ra lò.

Hoắc Sơ còn mỉm cười vẫy tay với cậu.

Mẫn Đăng cũng không biết đặt tay ở đâu, quẫn bách gật đầu bỏ chạy.

Thật ra cậu không quen với việc người khác lấy lòng cậu. Cậu sẽ cảm thấy bất an.

Nhưng hết lần này đến lần khác nếu Hoắc Sơ có thể làm được đã không khiến cậu khó xử, cũng không để cậu cảm thấy không thoải mái.

Tình trạng tiến thoái lưỡng nan này, làm cho cậu vừa không lấy can đảm từ chối được. Cũng không có khí phách nói ra câu tôi không thích đàn ông.

Dù sao quả thực Hoắc Sơ cũng chưa từng luôn miệng nói thích cậu lần nào.

Mẫn Đăng có phần không chịu nổi ánh mắt Hoắc Sơ nhìn qua.

Quá to gan rồi.

Từ trước đến giờ cậu không biết thích là một từ to gan.

Gương mặt Hoắc Sơ lúc không cười trông thật sự không dễ tiếp cận, hơi lạnh lùng.

Cười với cậu lại là chân tâm thật ý dịu dàng ân cần.

Còn không phải giả vờ, cười xuất hiện cả nếp nhăn ở mắt rồi...

Mẫn Đăng xách theo bánh ngọt mặt ủ mày ê đến bếp sau.

“Cái gì đây?” Chương Khâu lại gần.

“Bánh ngọt.” Mẫn Đăng nói.

“Làm cũng khá đấy.” Chương Khâu cầm một cái lên, cắn một miếng, “Cái này cảm giác hơi đô la Mỹ, mày lấy tiền ở đâu?”

“... Hoắc Sơ làm.” Ánh mắt Mẫn Đăng né tránh.

Cậu không biết làm sao còn đột nhiên thẹn thùng.

Chương Khâu hơi cứng lại, lập tức nhổ ra.

“Phù phù ——” Trên trán Chương Khâu nổi đầy gân xanh, “Cái quái gì đây, một ông chủ theo đuổi người mà lại tặng cái này?”

Mặt Mẫn Đăng càng đỏ hơn.

“Đàn ông là loại biết chơi trò gian trá nhất, mày nhỏ tuổi, mày không hiểu.” Chương Khâu hơi tận tình khuyên bảo, cố hết sức muốn vạch trần những bộ mặt ghê tởm của đàn ông cho Mẫn Đăng.

“Mày nói anh nghe xem bây giờ ấn tượng khắc sâu nhất của mày với hắn là gì, bản lĩnh bên ngoài đều là giả vờ, anh đều hiểu, anh phân tích giúp mày.”

Mẫn Đăng cẩn thận suy nghĩ nói, “… Lò nướng của anh ta khảm kim cương.”

Chương Khâu mở to hai mắt, miệng cũng không khép được. Chợt khinh bỉ không thôi, “Quá đáng sợ, đây quả thực là ngọn nguồn của tội ác. Hắn có khí phách như thế sao không khảm kim cương lên chym mình!”

Mẫn Đăng: “...”

Thật ra có đôi khi cậu không thể hiểu nổi lời nói của Chương Khâu.

Chưa ăn hết bánh ngọt, đã tan tầm.

Mẫn Đăng do dự liên tục, ánh mắt nhìn thấy bóng một bộ âu phục sậm màu dựa vào con hẻm.

Vội vàng rụt lại cái chân bước ra cửa sau.

Cậu hơi muốn đi vệ sinh. Thả balo xuống, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

“Vẫn chưa đi?” Đổng Viễn Đại thấy cậu xông vào, hơi kinh ngạc.

“... A.” Mẫn Đăng không ngờ thế này cũng có thể đụng phải chủ bếp mới.

Cậu phụ trách công việc cuối của nhà hàng, chưa đi còn khá bình thường. Sao chủ bếp còn chưa đi.

“Ông chủ Hoắc mở một căn phòng trên tầng hai cho tôi, trước tiên ở đó.” Đổng Viễn Đại thấy cậu nghi hoặc, thản nhiên giải thích.

Lúc này Mẫn Đăng mới nhớ đến chuyện ngày đó Chương Khâu nói với cậu.

Tiền còn có nhà và khách sạn của Đổng Viễn Đại, đều bị vợ trước bắt tay với bếp phó của ông ta lừa lấy đi.

“Cô…” Trên mặt Đổng Đại Viễn có phần không được tự nhiên, “Nhà vệ sinh nữ ở bên cạnh mà.”

Mặt Mẫn Đăng tối sầm, lập tức nhớ đến câu ai nói phái nữ không bằng nam người này nói hôm đó.

“... Tôi là đàn ông.” Mẫn Đăng nhỏ giọng giải thích.

“Cái gì?” Nét mặt Đổng Viễn Đại nứt toác.

Mẫn Đăng còn nhỏ tuổi, mặt non, giọng nói bình thường không to lắm. Ông ta vẫn tưởng là nữ.

Mẫn Đăng thấy ông ta không tin, cởi quần ra bắt đầu đi tiểu.

Đổng Viễn Đại mở to hai mắt, cùng tay cùng chân đi ra.

Đi vệ sinh xong, Mẫn Đăng rửa tay lần thứ tám, mới đi ra ngoài.

Ôm balo, thò đầu ra từ cửa sau.

Bóng người ban đầu đứng ở đó hình như đã biến mất.

Phù...

Cậu thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi đóng cửa.

“Sao hôm nay muộn vậy.”

Đột nhiên, một giọng nói mang theo ý cười vang lên sau lưng cậu.

Mẫn Đăng sợ đến nỗi nhảy lên trước một bước, suýt nữa đập đầu vào cửa.

Trên trán lại kịp thời được lót một vật gì đó lông mềm.

“Xin lỗi, làm cậu giật mình à?” Hoắc Sơ vươn tay kéo cậu.

Mẫn Đăng nhíu mày né tránh.

Hoắc Sơ bất đắc dĩ cười một tiếng, đưa đồ trong tay qua.

“Tặng cậu.”

Mẫn Đăng cúi đầu nhìn, là một đôi găng tay.

Lông tơ màu trắng, trông rất dày, mặt trên còn có một tai thỏ.

“Vừa nãy uống cà phê, trong quán có hoạt động được tặng.” Hoắc Sơ thấy cậu không nhận, lại giải thích, “Cỡ này tôi không đeo được.”

Mẫn Đăng chần chờ chốc lát, thở dài một hơi. Duỗi tay nhận lấy găng tay, đi về phía trước.

Uống cà phê tặng găng tay... Ai tin chứ.

Trên xe mấy lần cậu muốn mở miệng nói gì đó, lông tơ mềm mại trên tay lại làm cho cậu từ đầu đến cuối đều không mở miệng được.

Đến nhà xuống xe, cậu nắm găng tay con thỏ, cứng ngắc gật đầu với Hoắc Sơ, quay người đi.

“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ gọi.

Mẫn Đăng hơi căng thẳng quay đầu nhìn anh.

Hoắc Sơ đứng bên cạnh cửa xe, nhẹ giọng giải thích, “Nhà ở bên kia con hẻm đằng sau nhà hàng đã bắt đầu được phá dỡ. Rất nhiều công nhân, tốt xấu lẫn lộn. Tôi đã thấy mấy lần rồi, uống nhiều quá, sẽ đi tắt từ con hẻm ở đó qua. Một mình cậu không an toàn lắm.”

Mẫn Đăng khẽ giật mình. Trợn tròn mắt, không biết nên nói gì.

“Ý tôi là để cậu đừng căng thẳng như vậy.” Hoắc Sơ lại mỉm cười bổ sung, “Về nhà ngủ đi.”

Một tuần tiếp theo đều như thế. Mỗi khi trời tối Hoắc Sơ đúng hạn đúng giờ đến nhà hàng đón cậu.

Giống như đối thoại giữa hai người bánh ngọt trong tủ lạng càng lúc càng nhiều.

Mỗi ngày Hoắc Sơ đều đưa, Mẫn Đăng căn bản ăn không hết. Một cái tủ lạnh nho nhỏ cũng sắp để đầy.

Cậu lại ngại nói không cần nữa. Đồ tự tay làm luôn không tiện mở miệng từ chối.

“Tại sao anh cảm thấy Đổng béo gần đây đang vô tình hoặc cố ý đề bạt mày nhỉ?” Chương Khâu liếc nhìn cậu.

“Ừm...” Mẫn Đăng ngẫm nghĩ mấy ngày nay tự mình làm được công việc người trợ giúp.

Có vẻ là sự thật.

“Anh cảm thấy mày có thể bắt lấy cơ hội này, dù sao Đổng béo độc đoán ở bếp sau. Nếu mày có thể học một hai chiêu thức của ổng, đó lại khác biệt rồi.” Chương Khâu cười ha ha hai tiếng, “Một người làm quan cả họ được nhờ.”

Mẫn Đăng cũng mỉm cười.

Chuyển đồ đạc, sửa sang lại vật liệu hỗn hợp mặc dù đều là việc nhỏ.

Nhưng đi theo bên cạnh cũng học được khá nhiều thứ.

Nói không chừng cậu thật sự có thể lên tiến một phen.

Trước khi tan việc, điện thoại nhận được một tin nhắn.

Hoắc Sơ gửi đến.

—— xin lỗi hôm nay công ty có việc, cậu tự về nhà cẩn thận. Về đến nhà gọi điện cho tôi.

Mẫn Đăng đọc xong nghĩ một lúc.

Thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Hoắc Sơ biết khó mà lui.

Một ông chủ lớn nghĩ cũng không có khả năng cả ngày xoay quanh cậu.

Hôm nay lượng khách khứa tiếp đãi tương đối nhiều, bếp sau hỗn loạn hơn bình thường nhiều. Cậu mất một lúc để dọn dẹp xong.

Khóa chặt cửa, thời gian đã 11:30.

Con hẻm bên này đã tối.

Mẫn Đăng không biết làm sao mí mắt lại giật, bóng tối mang đến sợ hãi khiến bước chân cậu bắt đầu tăng tốc.

“Cộp choang —— ”

Cậu đá phải thứ gì đó lăn lộn.

Bật đèn pin điện thoại lên.

Cậu nhìn thoáng qua, là chai bia rỗng. Sợ bóng sợ gió một phen.

Tiếng bước chân lề mề vang lên từ phía sau, Mẫn Đăng nhíu mày nhanh chóng xoay người lại, đồng thời lùi về sau mấy bước.

Cậu lại không ngờ tới người này vậy mà đột nhiên quỳ xuống, kêu khóc ôm chặt chân cậu.

Hoảng sợ tới nỗi điện thoại rơi xuống đất, lăn vài vòng. Mặt lóe sáng kia bị che trên mặt đất.

Ánh sáng vụt tắt.

“Xin lỗi —— vợ à anh có lỗi với em! Đều là lỗi của anh! Vợ à!”

Một mùi rượu nồng nặc theo tiếng khóc khàn khàn, như dao đâm vào tai Mẫn Đăng, khiến đầu óc cậu hoảng hốt một trận.

“... Chú nhận lầm người rồi.” Mẫn Đăng gần như bóp họng nói ra.

“Không! Vợ ơi anh  thật sự sai rồi! Sau này anh về nhà sẽ giặt tất! Em nhấc chân anh sẽ đấm bóp chân! Em đừng không quan tâm anh! Vợ ơi!”

Vì sự tiếp xúc của người đàn ông, sắc mặt Mẫn Đăng trở nên tái nhợt, hô hấp bắt đầu dồn dập.

Tay chân như nhũn ra, đến mức cậu hoàn toàn không đẩy người đàn ông đang ôm chân cậu ra được.

“Anh sẽ không mắng em! Em đánh anh! Em đánh anh đi!” Người đàn ông cầm tay cậu, tát lên mặt mình.

Tát liên tục mấy cái, kêu bôm bốp.

“Chú...”

Da đầu Mẫn Đăng tê rần, trong bóng đêm hoảng hốt, cậu lại về với không gian chật chội ngạt thở kia.

Trong dạ dày bắt đầu co rút dữ dội, cậu đau tới mức không khống chế được khom người xuống.

Thật ra lâu lắm rồi cậu không phản ứng dữ dội như vậy.

Sau khi chữa trị xong đến bây giờ, vẫn luôn khống chế khá tốt.

Cậu không rõ có phải liên quan đến mấy tháng vừa qua mình không uống thuốc hay không.

Mặt dán trên mặt đất lạnh như băng, trước mắt xuất hiện mảng bóng đen lớn và bóng người lắc lư.

Người ôm chân cậu khóc dường như cũng tỉnh táo lại, nhìn người ngã trên mặt đất cũng hoảng hồn.

“... Cậu... cậu sao thế?” Người đàn ông quỳ trên mặt đất trợn tròn mắt, mất hồn mất vía, “Cậu đừng vội, lỗi của tôi, tôi… tôi gọi 120.”

Mùi máu chảy ra sau khi bị chặn trong cổ họng của Mẫn Đăng, khiến cậu không ngừng nôn khan. Dạ dày cũng sắp bị nôn ra.

“Cậu… cậu bị bệnh dạ dày à?” Người đàn ông say rượu rối tinh rối mù, toàn bộ nhờ vào  lý trí đang chống đỡ.

Màn hình điện thoại cũng không thấy rõ lắm, gọi 120 mấy lần đều gọi sai.

Hình người trên đất co lại cuộn tròn như con tôm luộc, hơi thở nặng nề như ống bễ đồng nát cùng với tiếng la thấp khiến hắn ta triệt để hoảng hồn, quay đầu chạy về phía lề đường.

Sau khi Hoắc Sơ tan họp, mí mắt vẫn luôn giật.

Lên xe nhìn thoáng qua thời gian, đã mười một rưỡi.

Để xác định anh đọc lại một lần tin nhắn đã về nhà an toàn Mẫn Đăng gửi đến lúc mười rưỡi.

Lái xe đứng ở đường giao, chờ đèn đỏ.

Hoắc Sơ nhíu mày, không xem nhẹ được tiếng tim đập nhanh không giải thích được trong lòng.

Đèn xanh sáng lên.

“Đến nhà hàng.” Hoắc Sơ nói.

Lái xe gật đầu, quay đầu xe ở đường giao tiếp theo.

Lúc Hoắc Sơ đi vào con hẻm, đụng phải một người đàn ông mặc quần áo công nhân vẻ mặt hoang mang rối loạn đang vội vã chạy ra.

Ngay tức khắc anh cảm thấy chìm xuống, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông chạy đi kia.

Lao vào trong con hẻm thật nhanh.

Người nằm trên mặt đất.

Là Mẫn Đăng.

Hoắc Sơ có phút chốc hoảng sợ, nhưng ép xuống rất nhanh.

“Mẫn Đăng, Mẫn Đăng...” Anh gọi tên Mẫn Đăng, vươn tay, muốn ôm người dưới đất lên.

Trong nháy mắt ngón tay tiếp xúc đến cánh tay Mẫn Đăng, Mẫn Đăng run lên bần bật.

“... Đừng đụng vào tôi.” Mẫn Đăng cắn răng khốn khổ nói.

Cả người đều đang run rẩy, ngón tay móc mặt đất cứng rắn lạnh lẽo, vạch ra vết máu.

Hoắc Sơ nhanh chóng rụt tay về, siết chặt thành nắm đấm, sắc mặt khó coi ngồi xổm xuống.

Anh chậm rãi cởi áo khoác trên người mình, thử thăm dò vươn tay ra, từ từ khoác áo lên người Mẫn Đăng.

Lần này Mẫn Đăng không phản kháng.

Hoắc Sơ chợt nghĩ đến tình trạng của Mẫn Đăng lần trước Dương Chấn Vũ đã nói với anh.

Anh hối hận tại sao khi đó mình không để ý, nếu như khoảng thời gian này anh hiểu rõ ràng.

Như vậy bây giờ chí ít có thể có cách đối phó.

Mà không phải chỉ có thể ở bên cạnh. Cách này bất lực lại hoang đường.

Anh gần như vội vàng muốn biết rốt cuộc tại sao Mẫn Đăng lại như vậy. Lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK