• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con hẻm chật hẹp tối om, không biết ai lắp đèn tường màu vàng ấm lên bức tường bên cạnh cửa sau vào mấy ngày trước.

Ánh sáng chiếu ra hai bóng người một cao một thấp trên mặt đất.

Ánh sáng không lớn vừa vặn che phủ một nửa hình tròn, giống như lãnh thổ an toàn.

Tủi thân của Mẫn Đăng đến đột nhiên quá, cắn răng gắng gượng không rơi nước mắt.

Khóc thường vô dụng, sẽ chỉ bị đánh thảm hại hơn. Mẫn Đăng đã biết từ khi còn rất nhỏ, cậu có thể cố sức kìm nén, xem như luyện ra được một kỹ năng.

Nhưng hôm nay không nhịn được, đều do Hoắc Sơ.

Khi từng giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt Mẫn Đăng, Hoắc Sơ hoảng hồn, tay chân luống cuống ôm mặt Mẫn Đăng.

Vừa nãy anh nhìn thấy Mẫn Đăng đứng một mình bên tường, nhìn cái bóng cô đơn, mới mở miệng trêu đùa một câu. Anh không ngờ Mẫn Đăng thật sự ấm ức.

Mẫn Đăng khóc không có âm thanh, đôi mắt đỏ ửng, cứ nhìn anh như vậy, trên gương mặt nho nhỏ toàn là nước mắt.

Tim Hoắc Sơ cũng bị khóc đến vặn nát, toàn thân anh căng ra, động tác trên tay lại dịu dàng, nhưng đầu ngón tay hơi run rẩy đã để lộ ra bối rối trong lòng anh.

“Không sao, tôi trở về rồi…” Hoắc Sơ nhẹ nhàng lau đi nước mắt dưới mắt Mẫn Đăng, nước mắt lại tuôn nhiều hơn.

Hoắc Sơ nói không nên lời, nhíu mày ôm người vào lòng, ôm chặt lấy.

Ôm eo, ôm đầu.

Hoắc Sơ cúi đầu dán mặt bên đầu Mẫn Đăng, trầm giọng an ủi đơn giản.

Anh không biết những lời này có ích gì không, hay là nói gì cũng không có.

Anh chỉ muốn nói cho Mẫn Đăng, anh đứng ở đây.

Mẫn Đăng im lìm trong ngực Hoắc Sơ cuối cùng khóc thành tiếng, rất khẽ cũng rất đè nén.

Bàn tay túm lấy áo khoác trên lưng Hoắc Sơ, trắng bợt không có chút màu máu nào, khớp xương gồ lên, dùng sức gần như muốn đâm rách da.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, Hoắc Sơ vòng người giữa mình và bức tường, ngăn gió lạnh ở bên ngoài.

Mẫn Đăng hít mũi, ngẩng đầu, nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng in lên trán,

“… A.” Mẫn Đăng kinh ngạc lên tiếng, giọng hơi khàn.

“Tôi buồn quá, hôn cậu một cái sẽ dễ chịu hơn nhiều.” Hai tay Hoắc Sơ nâng mặt cậu, từng chút từng chút, tỉ mỉ lại nghiêm túc lau đi nước mắt nước mũi trên mặt cho cậu.

Mẫn Đăng xấu hổ nghiêng đầu.

“Dính hết lên quần áo tôi rồi, bây giờ mới nhớ xấu hổ?” Hoắc Sơ vừa cười, vừa duỗi tay lấy ra một cái khăn tay trong túi, lau mặt giúp cậu.

Lúc này Mẫn Đăng mới nhớ tới, giương mắt nhìn áo trước ngực Hoắc Sơ.

Quả nhiên ướt một mảng lớn.

Thậm chí còn in ra hai mắt và hai cái lỗi mũi nho nhỏ.

Mẫn Đăng: “…”

Hoắc Sơ cẩn thận chậm rãi dùng ngón tay vuốt hàng mi dính vào nhau của cậu, nhẹ giọng từ từ hỏi: “Có thể nói cho tôi biết cậu làm sao không?”

“… Tôi không sao.” Mẫn Đăng nói xong lại im lặng.

Hoắc Sơ chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, ôm lấy mặt cậu ép cậu ngẩng đầu lên, giọng nói lại êm ái, “Sau này cậu muốn nói lại nói cho tôi được không.”

Mẫn Đăng ngơ ngẩn, sau đó chậm chạp gật đầu.

“Về nhà thôi.” Hoắc Sơ nở nụ cười dùng đầu ngón tay ngoắc ngoắc ngón tay Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng cúi đầu nhìn bàn tay còn nắm khăn tay của Hoắc Sơ, một tay nắm chặt lấy tay Hoắc Sơ.

Hoắc Sơ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu.

Mẫn Đăng mất tự nhiên nghiêng đầu, tay lại không buông ra, vành tai lặng lẽ đỏ lên.

Tim Hoắc Sơ mềm như bánh kẹp nhân lòng đỏ trứng, kìm lòng không đậu cúi đầu cọ cọ trên đỉnh đầu Mẫn Đăng. Bị mái tóc chưa dài của Mẫn Đăng đâm cả mặt nhói nhói, vẫn cười híp mắt lại.

Hai người về đến nhà đã sắp mười hai giờ, lúc vào nhà Mẫn Đăng khó chịu xoa mắt đã sưng lên.

Hoắc Sơ bảo Mẫn Đăng ngồi trên sofa, đi lấy khăn bông, thấm ít nước lạnh, nhẹ nhàng đắp lên mắt Mẫn Đăng, “Đừng mở mắt, đắp một lát sẽ ổn thôi.”

“Ừm…” Mẫn Đăng ngửa ra dựa vào sofa, ừ nhẹ một tiếng.

Lúc này Hoắc Sơ mới tranh thủ lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, định trả lời mấy tin nhắn của cấp dưới. Lại phát hiện Mẫn Đăng gửi cho anh một tin nhắn, nhưng lại rút về.

“Cậu rút tin nhắn gì về vậy?” Hoắc Sơ vừa gửi tin nhắn cho cấp dưới vừa hỏi Mẫn Đăng đang đắp mắt.

Mẫn Đăng không nói một lời, tay rũ xuống trên sofa siết nắm đấm rất chặt.

Sau khi Hoắc Sơ bàn giao với cấp dưới xong mới phát hiện Mẫn Đăng vẫn không lên tiếng.

Anh duỗi tay từ từ vén khăn mặt lạnh đắp trên mắt Mẫn Đăng lên, “Ngủ rồi à?”

Mẫn Đăng hơi híp mắt lại khe khẽ lắc đầu.

Trong đầu nghĩ đến tin nhắn nhìn thấy trong điện thoại của Hoắc Sơ.

Hoắc Sơ đã nói cậu không giống những người kia, cậu cảm nhận được.

Hoắc Sơ không nói với cậu, cậu cứ giả vờ như không biết đi, sau này chắc chắn Hoắc Sơ sẽ nói cho cậu biết.

Mẫn Đăng tin Hoắc Sơ.

Hoắc Sơ lại thay nước lần nữa, lại đắp lên cho cậu.

Nhíu mày nhìn tin nhắn đã rút lại trên điện thoại, anh không cách nào nói rõ cảm thấy tâm trạng hôm nay của Mẫn Đăng rất có thể liên quan đến tin nhắn đã rút về kia.

Đã đến rạng sáng, đợi mắt Mẫn Đăng tiêu sưng, hai người mới miễn cưỡng tắm rửa xong nằm trên giường nghỉ ngơi.

Ngày kế tiếp cảm xúc của Mẫn Đăng lên xuống quá lớn, lúc này mắt đã không mở ra được.

Dính vào gối chỉ muốn ngủ.

“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ gọi.

“Hả?” Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn về phía anh.

Hoắc Sơ nằm tựa ở đầu giường, không nhìn về phía cậu, bàn tay dán bên tai, lại gọi, “Mẫn Đăng.”

“… Hả?” Mẫn Đăng khó hiểu nhìn anh.

Dường như Hoắc Sơ không phản ứng chút nào với câu trả lời của cậu, sau đó lại gọi cậu một tiếng với không khí.

Mẫn Đăng chớp chớp mắt, thấy động tác Hoắc Sơ đặt tay bên tai, nuốt nước miếng một cái. Cậu cũng chần chừ giơ tay lên đặt bên tai, thăm dò mở miệng, “Làm gì?”

“Cậu rời giường.” Giọng Hoắc Sơ rất nghiêm túc.

“… À.” Mẫn Đăng nghe lời đứng lên, còn duỗi tay kéo nhẹ vổ áo trượt xuống đầu vai.

“Xuống dưới, đi dép vào.” Hoắc Sơ nói.

Mẫn Đăng ngờ vực chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Hoắc Sơ một lúc, xuống giường, đi dép.

“Đi về phía trước, xoay trái đi thẳng.” Hoắc Sơ theo động tác của cậu, dặn dò từng tiếng, “Mở cửa tủ quần áo ra.”

Kẹt một tiếng, Mẫn Đăng kéo cửa tủ quần áo ra.

Đập vào mắt là một ngăn trống không ở giữa tủ quần áo, đặt một cuộn lông cừu màu vàng ấm xếp thật dày.

Mẫn Đăng duỗi ngón tay chọc chọc cuộn kia, “Cái gì đây?”

“Một món quà nhỏ.” Không biết Hoắc Sơ đứng sau lưng cậu từ lúc nào, cúi đầu cười nhìn cậu, “Giáng sinh vui vẻ, hy vọng cậu mãi mãi vui vẻ…”

Món quà này nên tặng vào sáng ngày mai, Hoắc Sơ đã lên kế hoạch hết rồi.

Trước khi Mẫn Đăng đi làm, anh vô tình quấn khăn quàng này lên cho cậu.

Chắc chắn Mẫn Đăng sẽ phát hiện khăng quàng đổi rồi, đợi Mẫn Đăng hỏi anh, Hoắc Sơ chỉ cần không thèm để ý nói một tiếng, tôi đan.

Như vậy, sáng ngày mai, Hoắc Sơ sẽ không ngoài dự liệu nhận được một đôi mắt mở thật to phát sáng nhìn anh.

Nhưng hôm nay hẳn Mẫn Đăng cần nhận được niềm vui này hơn, Hoắc Sơ không muốn để cho tối nay Mẫn Đăng lại gặp ác mộng.

Mẫn Đăng kinh ngạc nhìn khăn quàng cổ mềm dày trên tay, tung ra theo bản năng.

Thoạt nhìn khăn quàng cổ được đan bởi người chưa bao giờ làm chuyện này.

Đường đan lúc lỏng lúc chặt, dẫn đến một cái khăng quàng cổ thật to có rất nhiều khe hở hoặc lớn hoặc nhỏ, nhìn tả tả tơi tơi, còn xiêu vẹo.

Mẫn Đăng vừa định mở miệng hỏi, ánh mắt xéo qua lại quét đến một cuộn len lộ ra dưới gối Hoắc Sơ.

Ngay trong giây lát này, cậu đột nhiên hiểu ra những ngày này Hoắc Sơ lặng lẽ núp trong chăn rốt cuộc làm gì.

Tay cầm khăn của Mẫn Đăng hơi run lên, toàn thân đều đơ ra.

Hoắc Sơ cũng sững sờ, anh không biết khăn quàng cổ mình làm ra mấy ngày đêm tung ra lại thành thế này.

Vội vàng làm, lúc thắt lại mũi đan cuối cùng, anh đã tung ra nhìn qua.

Khăn quang cổ cũng tạm, coi như có thể đem ra được. Ai biết bây giờ nhìn xấu đến nỗi chấn động lòng người.

Lúc này Hoắc Sơ quả thực muốn lấy lại cái khăn trên tay Mẫn Đăng ném ra ngoài.

Anh không hề muốn thừa nhận mấy ngày đêm mình đẩy nhanh tốc độ đã làm được cái trò này.

“Thì ra mỗi ngày anh trốn trong chăn là vì…” Mẫn Đăng nói được một nửa, mũi hơi chua.

“Không phải tôi làm.” Hoắc Sơ bối rối phủ nhận.

Mẫn Đăng: “…”

Hoắc Sơ: “…”

Bầu không khí ngưng lại một lúc.

“… Vậy là ai?” Mẫn Đăng giật mình.

“Lôi Phong.” Hoắc Sơ bình tĩnh tự nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK