Chật vật thức dậy đi đến phòng sách, nhắm mắt uống thuốc.
Tiếp đó trực tiếp vùi trên cái ghế xoay to lớn sau bàn đọc sách, móc điện thoại trong túi ra.
Nhìn chằm chằm điện thoại chưa đến nửa phút, Mẫn Đăng híp mắt sắp ngủ, chậm rãi mở to.
Trong di động của cậu chẳng có gì, cho nên nhìn vào cực kỳ trống không.
Nhưng hôm nay trống lạ thường.
Bởi vì trên màn hình điện thoại không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi từ Hoắc Sơ.
Mẫn Đăng hít mũi một cái, dụi nhẹ mắt, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại.
Đã tám giờ.
Trước khi Hoắc Sơ đi đã nói với cậu về vấn đề lệch múi giờ, nhưng Hoắc Sơ cũng đã nói dựa theo thời gian bên này gửi tin nhắn cho anh.
Mẫn Đăng nhíu mày nghĩ ngợi, vẫn gọi điện thoại cho Hoắc Sơ.
Điện thoại vẫn không gọi được.
Cậu bắt đầu cảm thấy có phải Hoắc Sơ đã ngủ, hoặc có việc không nhìn thấy.
Từ tám giờ đến mười giờ.
Mẫn Đăng gọi hết thảy mười cuộc điện thoại.
Nhưng một cuộc điện thoại cũng không được kết nối.
Một loại hoảng loạn nào đó dưới sự gia tăng âm thanh máy bận trong điện thoại càng lúc càng lớn.
Cậu không khống chế nổi cảm xúc của mình, cậu không ngừng hít sâu để nói với mình có lẽ là một ngoài ý muốn nhỏ thôi.
Hoắc Sơ chỉ đang ngủ.
Nhưng bản thân Mẫn Đăng đối với sự rời đi của Hoắc Sơ đã mang theo kháng cự.
Một khi không liên lạc được với Hoắc Sơ, cảm xúc bất an này lại không ngừng phóng đại.
Dưới ảnh hưởng của thuốc bản thân Mẫn Đăng cũng không chú ý tới.
Mười phút sau, Mẫn Đăng nhảy xuống ghế chạy xuống lầu.
Đầu óc cậu hỗn loạn.
Cách một đoạn thời gian gần chín tiếng máy bay mới có thể bay đến nơi xa như vậy, cách vẻn vẹn cậu gọi mười cuộc điện thoại gần như thế.
Khoảng cách giữa cậu và Hoắc Sơ có lẽ rất gần, cũng có thể rất xa.
Cậu không liên lạc được cho Hoắc Sơ.
Mười hai giờ trưa.
Mẫn Đăng bấm gọi cho Hoắc Sơ lần nữa.
Lần này, điện thoại Hoắc Sơ trực tiếp tắt máy.
Mẫn Đăng đứng lên khỏi ghế sofa, điện thoại bị siết chặt.
Đầu óc cậu không bị khống chế bắt đầu nghĩ rằng Hoắc Sơ đã gặp chuyện gì.
Có phải Hoắc Sơ xảy ra chuyện không, có phải Hoắc Sơ gặp phải chuyện không tốt…
Trong cổ họng càng ngày càng khô, Mẫn Đăng đã nhận ra mình quá căng thẳng và không bình thường.
Mồ hôi trong lòng bàn tay, da thịt bị cào rách, đôi mắt khô khốc đều đang nhắc cậu, bây giờ có phải cậu căng thẳng quá mức.
Mẫn Đăng cúi đầu chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại.
Cố gắng giữ vững tỉnh táo nghĩ đến hết thảy các cách có thể liên lạc được cho Hoắc Sơ.
Đầu óc cậu đột nhiên xuất hiện tên của một người.
Dương Chấn Vũ.
Bạn bè của Hoắc Sơ rất nhiều, nhưng người cậu biết chỉ có mỗi Dương Chấn Vũ.
Cậu không liên lạc được cho Hoắc Sơ, có lẽ Dương Chấn Vũ có thể.
Đi vòng quanh ghế sofa hai vòng, Mẫn Đăng chạy đến cửa.
Lấy hết tiền lẻ đặt trong hộc tủ trước cửa nắm chặt trong tay.
Cậu muốn đến công ty Hoắc Sơ tìm Dương Chấn Vũ.
Cửa thang máy chung cư mở ra, Mẫn Đăng lao ra từ bên trong, bởi vì chạy nhanh quá.
Sàn nhà trong sảnh chung cư rất trơn, cậu ngã thẳng xuống đó.
Ngã rơi dép lê.
Cảnh tượng này xem ra có lẽ rất khôi hài, bởi vì một cô gái ngồi trước quầy lễ tân cười ha ha ha rất lớn tiếng.
Mẫn Đăng mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía tiếng cười kia.
Bảo vệ dưới lầu biết Mẫn Đăng, vội vàng chạy tới đỡ cậu lên.
“Sao vậy, sao lại vội vã thế?” Bảo vệ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất lo lắng, “Không sao chứ?”
Mẫn Đăng lắc đầu, cố gắng biểu hiện bình thường, cậu hé miệng, cậu nghe thấy âm thanh tỉnh táo của mình.
“Tôi muốn đón xe.”
“Tôi đi đón giúp cậu.” Bảo vệ lập tức lên tiếng, “Cậu đừng vội, đi chậm thôi.”
Mẫn Đăng nhìn bảo vệ đi ra ngoài, quay đầu nhìn thấy dép lê chạy rớt ở cách đó không xa sau lưng mình, đi vào sau đó đuổi theo bóng lưng bảo vệ cùng chạy ra ngoài.
Cô gái ngồi sau quầy lễ tân đứng lên, nhìn cậu trai khập khiễng đi ra ngoài kia, không cười nữa.
Bảo vệ đón xe, vẫy gọi về phía Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng lên xe, nói một câu cảm ơn với bảo vệ.
Chiếc xe khởi động.
Mẫn Đăng báo địa chỉ, cầm tiền mặt trên tay nhét vào tay tài xế, giọng khô khốc lên tiếng: “Nhanh lên.”
Xe dừng lại dưới toà nhà văn phòng.
Mẫn Đăng vừa chạy hai bước, lại dừng, cậu véo một cái vào lòng bàn tay mình.
Cậu cố gắng xem nhẹ tầm mắt kỳ lạ của người xung quanh đi vào tòa nhà văn phòng, tìm được thang máy.
Trong thang máy rất nhiều người.
Thấy Mẫn Đăng chen vào, đều kinh ngạc nhìn cậu, không gian chật ních trong thang máy nháy mắt trống một khoảng nhỏ.
Mẫn Đăng siết nắm đấm, kéo căng khuôn mặt, căng thẳng nhìn chằm chằm những con số nhảy lên trên nút thang máy.
Người trong thang máy cũng căng thẳng ngay lập tức, thấp giọng xì xào bàn tán.
Cửa thang máy mở, đến tầng lầu công ty Hoắc Sơ.
Mẫn Đăng tránh đám người xông ra ngoài.
Dương Chấn Vũ bê một tách cà phê đi ra từ phòng trà nước, mấy cô gái phía trước kinh ngạc kêu lên, khiến hắn nghiêng đầu nhìn sang.
Không đợi hắn thấy rõ đằng kia có chuyện gì, một người thở hộc hộc chạy đến trước mặt hắn.
Dương Chấn Vũ kinh ngạc nhìn người đến.
Tóc tai Mẫn Đăng rối tung, sắc mặt tái nhợt.
Giữa mùa đông, Mẫn Đăng mặc bộ áo ngủ dài tay bằng bông trên người đã chạy ra ngoài, chóp mũi vành tai lạnh đến đỏ bừng.
Nhưng bản thân Mẫn Đăng lại không hề hay biết, nhìn thẳng vào Dương Chấn Vũ, há to miệng, bởi vì thở gấp quá, không nói nên lời.
“Cậu ——” Dương Chấn Vũ nói được một nửa, cúi đầu nhìn thấy dép bông trên chân Mẫn Đăng.
Hắn thở dài một hơi, trước tiên đưa người vào văn phòng của Hoắc Sơ.
Dương Chấn Vũ đoán được tại sao Mẫn Đăng tới đây, hắn cũng không liên lạc được cho Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ không có thói quen tắt điện thoại, chưa kể Mẫn Đăng còn ở đây, Hoắc Sơ không thể cắt đứt liên hệ duy nhất.
Thật ra Dương Chấn Vũ cũng mơ hồ nhận ra bất thường, nhưng hắn không ngờ Mẫn Đăng sẽ phản ứng lớn đến vậy.
Ánh mắt nhìn người của Mẫn Đăng rõ ràng không được bình thường.
“Cậu đừng nóng ruột.” Dương Chấn Vũ đóng cửa phòng lại, khó xử nhìn cậu.
“… Hoắc… Hoắc Sơ… không gọi điện thoại được…” Mẫn Đăng vẫn chưa thở bình thường, thậm chí thở càng gấp hơn.
“Không sao không sao.” Dương Chấn Vũ rót một cốc nước đưa cho cậu, an ủi, “Hoắc Sơ không xảy ra chuyện gì, cậu đừng lo lắng, có lẽ điện thoại hết pin.”
Mẫn Đăng nhíu mày, sắc mặt rất kém, đoán được một chuyện, “Anh cũng không liên lạc được với anh ấy…”
“Trước tiên cậu đừng sốt sắng.” Dương Chấn Vũ cẩn thận nhìn chằm chằm sắc mặt Mẫn Đăng mấy lần, lúc này mới nói thật, “Đúng là bây giờ tôi không liên lạc được với cậu ta, người bên kia cũng không liên lạc được, nhưng Hoắc Sơ không có khả năng xảy ra chuyện, không có chuyện gì, thật đấy, tôi lập tức đặt vé máy bay đến Mỹ.”
“Tôi có thể đi không?” Mẫn Đăng vội hỏi.
“Cậu có hộ chiếu không?” Dương Chấn Vũ thắc mắc.
“… Hộ chiếu?” Mẫn Đăng ngơ ra.
Sau khi Mẫn Đăng nhận ra mình không đi được, vành mắt cũng đỏ, “Tôi không đi được…”
Dương Chấn Vũ thấy cậu như vậy cũng không chịu nổi, lại nhìn ngón tay bị lạnh trắng của cậu, thở dài, đứng dậy đi vào gian phòng nghỉ ngơi lấy một cái áo khoác Hoắc Sơ để ở đây.
Hắn nhẹ nhàng khoác trên người Mẫn Đăng, “Tôi đưa cậu về trước, tôi lập tức đặt vé máy bay, qua bên đó sau khi tôi tìm được Hoắc Sơ sẽ liên lạc với cậu đầu tiên.”
“… Tôi có thể tự về.” Mẫn Đăng biết mình ở đây có lẽ cũng làm lỡ thời gian của Dương Chấn Vũ.
Đứng dậy kéo áo khoác trên người xuống, ôm chặt vào lòng, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Anh đi nhanh lên.”
“Tôi đưa cậu xuống rồi đi ngay lập tức.” Dương Chấn Vũ gật đầu.
Một mực đi theo sau lưng Mẫn Đăng, xuống lầu nhìn cậu lên xe mới quay về công ty, đặt vé máy bay.
Mẫn Đăng cũng trở lại chung cư, bảo vệ thấy sắc mặt của cậu cũng không dám hỏi nhiều.
Cô gái ngồi ở quầy lễ tân thấy cậu trở về, một đường chạy chậm đến trước mặt cậu, đưa cái túi ra xin lỗi: “Tôi… lúc nãy không phải cố ý cười cậu, cái này… cái này có thể xoa chân, ban nãy tôi nhìn cậu hình như ngã trẹo chân.”
Trong đầu Mẫn Đăng đã hỗn loạn, cậu không nghe rõ người này nói gì tiếp.
Âm thanh bén nhọn nổ tung trong tai khiến cậu lách qua người này, đi lên lầu theo ý thức.
Cạch một tiếng, Mẫn Đăng đẩy cửa ra, để dép lê bị bẩn ngoài cửa.
Chân trần đi vào phòng.
Trên bàn trà trước sofa vẫn đặt bài tập Hoắc Sơ để lại cho cậu.
Mẫn Đăng ngồi xổm xuống nhìn chữ viết Hoắc Sơ phê chữa cho cậu, mũi cay cay.
Trong thoáng chốc, trong đầu Mẫn Đăng đột nhiên hiện lên từng chữ tiếng Anh.
Đó là chữ tiếng Anh trên màn hình điện thoại Hoắc Sơ hôm qua cậu ghi lại.
Người phụ nữ kia gọi điện tới hiển thị tiếng Anh.
Mẫn Đăng đứng dậy, lấy ra bản nháp từ đơn tiếng Anh cậu ghi lại hôm qua.
Cậu dựa theo từ đơn tự tìm tòi một lần.
Các từ tiếng Anh tìm ra khó quá, hơn nữa trộn lẫn rất nhiều tiếng Anh, cậu vốn nhìn không hiểu lắm, đầu óc vừa hỗn loạn càng xem không hiểu.
Mẫn Đăng nhìn hồi lâu sốt ruột đạp một phát vào bàn trà, gọi điện cho Chương Khâu.
Điện thoại vừa kết nối.
“Chương Khâu, anh giúp em tìm từ tiếng Anh.” Mẫn Đăng nói.
“Họng mày bị sao thế? Mày nuốt sống quả cầu dây thép?” Giọng Chương Khâu nghe không thoải mái, “Bị cảm hả?”
“Ừm.” Mẫn Đăng nói xong đọc từng chữ cái một.
“Này! Mày đọc chậm thôi!” Chương Khâu không biết làm sao.
Mẫn Đăng lại đọc lần nữa.
Trong vài phút, giọng nói của Chương Khâu lại truyền tới từ đầu kia điện thoại.
“Anh vừa tìm một lát, cái này hình như là tên một viện dưỡng lão ở Mỹ, gọi là Rulis… Rulis gì đó, còn có hai chữ anh cũng không nhận ra, dù sao sau cái tên này là viện dưỡng lão.”
“Viện dưỡng lão?” Mẫn Đăng nghi hoặc.
“Phải, nhưng còn tìm ra mấy cái bên dưới, đây chỉ là dòng đầu tiên, còn có phiên dịch, còn có câu chuyện, anh cũng xem không hiểu.” Chương Khâu thắc mắc, “Mày không sao chứ? Sao đột nhiên tìm cái này?”
“Không sao.” Mẫn Đăng cúp điện thoại.
Mẫn Đăng không tin Hoắc Sơ lại đột nhiên tắt máy, cậu có một cảm giác.
Người phụ nữ gọi điện thoại đến rồi cười không ngừng kia, và người rất lâu trước đó cào ra vết máu trên cánh tay Hoắc Sơ là cùng một người.
Cậu cũng láng máng biết, người phụ nữ kia, là mẹ Hoắc Sơ.
Bên ngoài trời đã dần tối, đầu óc Mẫn Đăng mệt mỏi đến đau, mắt cũng không mở nổi.
Không khí trong nhà ấm áp như muốn nhấn chìm người, Mẫn Đăng co ro trong tấm thảm lông, ý thức dần dần bị lôi đi.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Mẫn Đăng nhảy dựng lên rõ nhanh, lấy điện thoại trên bàn.
Sau khi nhìn rõ mới nhận ra là tiếng chuông báo thức.
Đây là báo thức cậu đặt giờ uống thuốc buổi tối cho mình.
Mẫn Đăng bật dậy mạnh quá, hơi lảo đảo ra sau. Đặt mông ngồi xuống ghế sofa, ngây dại.
Cậu nhanh chóng phản ứng lại một chuyện.
Đầu bị rót xi măng chậm rãi cứng lại đột nhiên bị một cái búa đập mạnh.
Mẫn Đăng trợn to mắt, nhớ ra sáng nay cậu uống thuốc hình như… vẫn chưa nôn.
Cậu nhớ lại một lần, đúng là vẫn chưa nôn ra.
Mẫn Đăng vội vàng đứng dậy, đá phải bàn trà, kéo đổ cốc nước.
Cậu chạy lên lầu trước, xô mở cửa phòng sách.
Nhanh chóng ngồi xổm, kéo ngăn tủ ra.
Lấy lọ thuốc, vì tay run quá, từng viên thuốc còn rơi lả tả trên bàn sách.
Mẫn Đăng cứng ngắc cúi người, cẩn thận nhặt lên từng viên thuốc.
Ngửa đầu, nuốt thuốc, uống nước.
Sau khi uống ngụm nước cuối cùng, đôi mắt mở to của Mẫn Đăng nhắm lại.
Một cái đồng hồ tròn treo trên tường phòng sách, tích tắc tích tắc đang vui vẻ đi.
Năm phút…
Mười phút…
Hai mươi phút…
Nửa tiếng…
Mẫn Đăng đứng đến nỗi run chân, trên gương mặt đã từ từ nở nụ cười, cười đỏ cả khóe mắt.
Cậu chậm rãi xuống lầu, cầm lấy điện thoại bên cạnh ghế sofa lần nữa.
Ngón tay cứng ngắc mang theo mừng rỡ và hi vọng vừa dâng lên nhấn nút gọi.
Điện thoại vẫn không bắt máy.
Mẫn Đăng dần thu lại bớt nụ cười trên mặt, rũ mí mắt.
Điện thoại trượt khỏi tay cậu rơi xuống đất.
Chỉ còn một người trong căn phòng quá vắng vẻ, cậu chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Viền mắt Mẫn Đăng đỏ lên vùi mình trong tấm thảm mềm mại, giọng nói khó chịu kèm theo nghiến răng nghiến lợi hung ác. “Hoắc Sơ anh cái *** ba ** ** *** xxx ** **”
Điện thoại lẳng lặng nằm trên mặt thảm mềm mại tỏa ra ánh sáng yếu ớt đột nhiên nhấp nháy, không biết điện thoại đã được bắt máy từ lúc nào.
Hoắc Sơ nghe Mẫn Đăng ở đầu kia mắng anh ngây ngẩn cả người.
Anh thế mới biết cục cưng nhà anh không những cay, chửi người còn rất đỉnh…