“Cậu căng thẳng quá.” Bác sĩ mỉm cười, giơ tay chỉ nắm đấm cậu siết chặt, thái dương đổ mồ hôi, lưng căng cứng, “Cái này không bình thường.”
Mẫn Đăng rụt rụt ra sau, cậu sợ nhất người khác nói cậu không bình thường.
“Tôi cảm thấy cậu cần phải có một người, người này có thể là bạn gái, hoặc bạn trai, một người hoàn toàn thân mật với cậu, người đó có thể giúp cậu. Đương nhiên tôi không thành thạo về mặt tâm lý học, nhưng tôi có thể khẳng định…” Bác sĩ dừng một lát, “Vị giác của cậu không có vấn đề, nguyên nhân chủ yếu hẳn là…”
“Ý bác sĩ là…” Mẫn Đăng nhìn nửa của khoai mình ăn còn thừa trong tay, bốc lên hơi nóng.
Cậu cười khẽ một cái, giọng nói nhỏ giống như nói cho mình nghe, “Ý bác sĩ là tinh thần tôi có vấn đề sao?”
Bác sĩ không nghe rõ. Vừa hé miệng, chỉ thấy người đứng dậy ra khỏi cửa. Bước chân vội vàng.
Bên ngoài bệnh viện trở trời, gió thổi rất mạnh.
Mẫn Đăng kéo khóa áo khoác lên tận đỉnh, đón gió đi về phía trước, sắc mặt tái nhợt kiêu ngạo tựa như chiếc sĩ thua trận.
Cậu vứt củ khoai lang trong tay đã trở nên lạnh lẽo từ lâu, đi xa cũng không quay đầu lại.
Một đường nổi khùng, tay nắm thành đấm, hơi thở hỗn loạn.
Chương Khâu ngồi xổm ở phía sau hẻm nhỏ hút thuốc ngẩng đầu thì thấy người lao đến.
Điếu thuốc hút được một nửa vì y đứng bật dậy, bị gió thổi vào mắt.
“Phắc! Làm sao thế!” Chương Khâu nhắm hai mắt kéo người lại.
Mẫn Đăng nhíu mày, hất ra một cái.
“Mẹ kiếp!” Chương Khâu vội vàng bắt người lại, nhắm hai mắt rơi lệ, “Thổi mắt giúp anh! Sắp mù rồi!”
Mẫn Đăng đứng vững tại chỗ. Hốcmắt đỏ bừng, đáy mắt u ám, giống như rớm máu.
“Cmn mày nhanh lên!” Chương Khâu vô cùng khó chịu.
Mẫn Đăng giãy tay Chương Khâu ra, giơ tay đè lên bả vai y. Nhấn người lên tường.
“Mở mắt.” Mẫn Đăng khàn giọng lên tiếng.
“Cmn chứ không mở ra được!” Chương Khâu khóc gào lên.
Mẫn Đăng nhíu mày, đi sang bên cạnh hứng một ít nước trong lòng bàn tay.
Nhẹ nhàng thổi thổi mắt của Chương Khâu, lại đổ nước lên.
Cửa sau bị đẩy ra, lúc tiếng bước chân vang lên, hai người đang kề sát nhau rửa mắt.
Tư thế thân mật lại mập mờ.
“Các người…” Môi Chu Nhất Cương run rẩy, mắt rưng rưng.
Chương Khâu ngẩng đầu khó chịu: “Không có phần của cậu!”
Chu Nhất Cương khóc lóc chạy đi.
Chương Khâu không lên tiếng một lúc lâu, dí thuốc lá trong tay lên tường, dụi tắt.
Thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn Mẫn Đăng ngồi xổm ở chân tường.
“Có phải anh khiến mày không muốn đến bệnh viện không.” Chương Khâu hỏi.
Một lúc lâu.
Mẫn Đăng gật nhẹ đầu.
“Trước đây đều phải dùng một viên kẹo dỗ mày đến bệnh viện, thế nào?” Chương Khâu kéo cổ áo Mẫn Đăng, xách người lên, “Ai cho mày ăn kẹo rồi?”
Mẫn Đăng nhìn đất, suy nghĩ hồi lâu, nói nhẹ, “Em dùng mười đồng anh cho mua củ khoai lang.”
Chương Khâu nghe xong vô cùng tức giận, lồng ngực phập phồng.
Buông lỏng cổ áo cậu ra, quay người sang đi tới đi lui mấy bước, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Mẹ kiếp sao mày không mang một củ đến đây cho anh!” Chương Khâu nói.
Mũi Mẫn Đăng chua chua, quay đầu đi vào nhà hàng.
Chương Khâu trợn mắt, đạp mấy phát lên tường.
Nhà hàng dần bận rộn, trạng thái của Mẫn Đăng từ đầu đến cuối lại không ở đây.
Lúc nghỉ ngơi giữa trưa cũng vẫn đang ngẩn người.
Mãi đến tận ca tối, dao gọt trên tay rạch vào tay, đau nhói trong chớp mắt khiến cậu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Máu chậm rãi tụ chung một chỗ, rơi xuống nước, đập ra một cái lỗ.
Mẫn Đăng giơ tay vuốt mặt một cái, vớt khoai tây lên.
Chương Khâu không nhìn nổi, đi xin nghỉ với quản lý.
Dẫn người đi.
“Chúng ta nói chuyện.” Chương Khâu ném mũ bảo hộ qua.
Gió lạnh thổi không ngừng, tự tôi bất khuất đứng vững vàng.
Từ mười giờ tối, Hoắc Sơ vẫn luôn ngồi bên ngoài nhà hàng, mặt cũng bị thổi cứng cúi đầu nhìn cuộc gọi thứ mười mà anh đã gọi.
“Xin lỗi, cuộc gọi bạn thực hiện tạm thời không kết nối được, vui lòng đợi...”
Điện thoại tự động dập máy.
Hoắc Sơ rốt cuộc nhận ra được, lần đầu anh chủ động hẹn người, bị người ta cho leo cây.
Loại bồ câu kêu cục cục cục chết tiệt.
“Hôm nay làm sao.” Chương Khâu đốt điếu thuốc, liếc mắt nhìn Mẫn Đăng cúi đầu ngồi trên ghế sofa.
Mẫn Đăng nhắm mắt dựa vào ghế sofa, hai tay đặt trên bụng. Vẻ mặt bình tĩnh.
“Mẹ kiếp mày đừng giả vờ với anh.” Chương Khâu cầm điếu thuốc chỉ vào cậu, “Rốt cuộc mày đến cái bệnh viện rởm kia làm gì.”
“Kiểm tra lưỡi.” Mẫn Đăng thiếu kiên nhẫn.
“Mày kiểm tra lưỡi mà có thể kiểm tra thành bộ dáng quỷ này?” Chương Khâu trừng cậu.
Mẫn Đăng bực bội đạp thẳng vào bàn trà.
“Làm gì?” Chương Khâu lườm cậu, “Mày dám nói mày kiểm tra lưỡi không liên quan gì đến Hoắc Sơ?”
“Hoắc Sơ?” Mẫn Đăng không hiểu y có ý gì.
Chương Khâu thấy vẻ mặt thắc mắc của cậu, đột nhiên nhận ra được gì đó.
Hai người tự im lặng.
“Kết quả kiểm tra thế nào?” Chương Khâu ngồi bên cạnh cậu.
“Không có vấn đề.” Mẫn Đăng nói, “Bác sĩ nói lưỡi em không có vấn đề.”
Chương Khâu vừa định lên tiếng.
“Ông ta nghi ngờ tinh thần của em có vấn đề.” Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn y.
Mắt Chương Khâu chậm rãi trợn tòn, lông mày cũng nhíu lại. Đứng vọt dậy, thở hổn hển, “Ai nói!”
Mẫn Đăng nhìn dáng vẻ này của y, bật cười.
Chương Khâu vừa lo lắng vừa tức giận, thấy cậu cười, không nhịn được cũng cười.
Hai người giống như hai đứa đần cười không thành tiếng một lúc lâu.
“Em… em chỉ muốn thử đi lên phía trước một bước.” Giọng Mẫn Đăng rất nhỏ, hơi khàn, “Em không muốn bị thế giới này bài xích ra bên ngoài, không muốn bị bỏ lại phía sau, không muốn bị lạc lõng.”
Chương Khâu nghe tới nỗi đầu thấp xuống. Mũi chua xót.
Cách nghĩ của y rất đơn giản, y vẫn luôn yêu cầu Mẫn Đăng sống bình an. Y đi đến đâu thì dẫn Mẫn Đăng đến đó.
Y cảm thấy đây là trách nhiệm của một người anh trai, nhưng dường như y chưa bao giờ hỏi Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng muốn sống như thế nào.
Cho tới bây giờ y cũng không biết.
“Cắt đi mái tóc vẫn luôn không cắt, đổi một công việc có thể được tôn trọng. Em muốn mở miệng cười, cũng muốn khóc thoải mái… Em muốn sống thật vang dội.”
“Rất khó sao?” Mẫn Đăng cúi đầu hỏi.
Chương Khâu im lặng thật lâu, nhấn sáng bật lửa.
Duỗi tay giơ cái bật lửa đối diện với cửa sổ đang mở. Ngọn lửa nhỏ bé, nhẹ nhàng lay động, nhưng vẫn không bị gió thổi tắt.
“Mày xem.” Chương Khâu quay đầu về phía cậu, “Có lẽ cũng không quá khó.”
“Đó là bật lửa chống gió.” Mẫn Đăng nói.
“Mẹ kiếp mày….” Chương Khâu mắng được nửa câu không thể mắng tiếp được.
“Đến quán bar đi.” Mẫn Đăng nói.
“Không được!” Chương Khâu nhanh chóng từ chối.
Cuộc đời này của y chỉ trải qua một lần uống rượu với Mẫn Đăng, nhưng đời này khó quên.
Mẫn Đăng uống quá nhiều rượu sẽ giống như biến thành người khác. Nhìn rất đáng sợ.
Mẫn Đăng thở dài một hơi thật thấp, giơ tay che mắt lại.
“Vậy…” Chương Khâu hơi do dự, “Một người hai chai.”
Mẫn Đăng im lặng.
“Một người năm chai, không thể nhiều hơn nữa.” Chương Khâu nói.
Khóe miệng bị che kín của Mẫn Đăng như đạt được ý đồ mà vểnh lên. Đáng yêu lại xảo trá.
Mười phút sau.
Hai người mỗi người vác một két bia lên lầu.
Đặt két bia xuống, Mẫn Đăng lại móc ra bốn chai rượu xái Ngưu Lan Sơn từ trong túi của mình.
rượu xái hay rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60% – 70%)
Bày lần lượt trên mặt bàn, vẻ mặt đắc ý.
Sắc mặt Chương Khâu đen lại.
Mẫn Đăng cạy nắp bốn chai bia ra thật nhanh, lại móc ra một hộp Vượng Tử trong ngực.
“Trẻ em uống cái này.” Mẫn Đăng ném vào ngực Chương Khâu.
“Trả thù đúng không?” Chương Khâu trừng cậu.
Mẫn Đăng ngồi dưới đất, quay về phía y mỉm cười. Cười rồi mắt lại đỏ lên.
Chương Khâu pháo xịt, nhíu mày cầm một chai rượu, gõ một cái lên một chai khác, ngửa đầu ực một hớp.
Mẫn Đăng cười nhẹ, nhắm mắt ngửa đầu nuốt xuống một ngụm đầu tiên.
Cậu nghe thấy âm thanh mình hỏi dưới đáy lòng.
“Tinh thần của tôi có vấn đề sao?”
Ai biết được.
Trong căn phòng ngoại trừ âm thanh lanh lảnh của chai rượu gõ vào nhau ra, không hề có âm thanh nào.
Sắc trời bên ngoài đang tối dần.
Hai người đều ăn ý không nói thêm gì nữa. Giữa anh em không có nhiều lời để nói như vậy, một trái tim nóng hầm hập lại trĩu nặng toàn bộ nằm trong rượu.
Uống hết rượu xái, cũng giải quyết hơn phân nửa hai két bia. Hai người đều uống nhiều.
Toàn thân Mẫn Đăng khô khốc, giơ tay cởi áo khoác ra.
Đến rồi...
Chương Khâu nấc rượu, tiềm thức bảo y ôm lấy đầu vô cùng nặng, run rẩy trốn sau ghế sofa.
“Đi ra.” Mẫn Đăng nhíu mày, trong chớp mắt, lại cởi áo thun trên người ra.
Chương Khâu dứt khoát ôm lấy chân ghế sofa, như con đà điểu, vùi đầu vào trong chân mình.
Chai bia uống hết đứng đầy trên đất, Mẫn Đăng đi lên phía trước một bước thì đá phải ba bốn chai, đi đường khó khăn.
Cũng may nhà quá nhỏ, cậu cũng chỉ cần đi một bước.
Chương Khâu bị kéo chân, lôi ra ngoài từ gầm ghế sofa. Nửa mở mắt nhìn Mẫn Đăng để trần thân trên.
Tóc dài ướt mồ hôi bị vuốt lên lung tung, lộ ra cái trán trắng nõn.
Đôi mắt ngày thường tròn tròn cũng híp lại, một nửa gò má ẩn vào trong bóng tối.
Dù cho uống nhiều cũng vẫn cảm nhận được nguy hiểm như cũ, Chương Khâu bắt đầu giãy giụa.
Mẫn Đăng đạp một phát lên người y, không nặng.
Nhưng Chương Khâu không dám cử động, nấc rượu, từ bỏ nằm lăn ra.
Đặc biệt tự giác há to miệng ra.
Mẫn Đăng ngồi xổm xuống, híp mắt cười nhét miệng chai rượu vào miệng y.
Chương Khâu bị rót bất tỉnh nhân sự.
Cứ như vậy còn mệt tim, miệng lẩm bẩm không ngừng.
“Anh mẹ kiếp… ợ… mẹ kiếp không nên uống rượu với mày...”
Chia những bình rượu còn dư lại anh một ngụm em một ngụm với Chương Khâu xong.
Sau đó cậu kéo Chương Khâu ném lên giường.
Bước tới giữa những chai rượu, cậu để trần thân trên, bày thành hình chữ đại (大), nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Trong mơ hồ thấy được đôi vợ chồng già nhận nuôi cậu lần đầu tiên.
Mẫn Đăng thông minh cũng ngốc.
Cậu biết làm thế nào để bộc lộ tài năng trong một đám trẻ con bẩn thỉu, được người cậu muốn chọn đi.
Nhưng thật ra bọn cậu là hàng hóa, mua về không hài lòng sẽ bị trả lại.
Mẫn Đăng bị trả về.
Điện thoại vang lên.
Mẫn Đăng đã ngủ được một nửa bị đánh thức, duỗi tay lấy được một chai rượu, đặt bên tai.
“... Alo.”
Mẫn Đăng uống nhiều dễ nói ngọng. Nói chuyện thật sự không rõ ràng, nghe rất thú vị.
Nhưng chai rượu không nghe được.
Điện thoại không được nghe máy vẫn đang vang lên.
Dừng lại vang, vang lên lại dừng.
Mẫn Đăng ngọ ngoậy bò dậy, nửa quỳ lấy được điện thoại của mình dưới gầm ghế sofa.
“Alo?” Hoắc Sơ thấy bên kia cuối cùng nhận điện thoại, tay nắm chặt vô-lăng cuối cùng cũng buông lỏng ra.
“Phắn.” Đầu kia điện thoại nói.
Hoắc Sơ run lên một lúc lâu, bị khẩu âm của cậu chọc cười, “Có phải… cậu uống say rồi?”
“Liên quan đếch gì đến anh.” Bên kia mồm miệng không rõ chửi người.
Không ngầu, nghe rất đáng yêu.
“Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, cậu có cần tôi đi lên không?” Hoắc Sơ lo lắng một mình cậu uống nhiều dễ xảy ra chuyện.
“Không cần, lăn.” Mẫn Đăng cúp điện thoại.
Dán lên mặt đất lạnh lẽo một lúc lâu, cảm thấy nóng quá, đạp mấy phát cởi quần ra.
Lại cảm thấy không thoải mái, đầu ngón tay lại móc vào cạp quần lót kéo quần lót xuống một nửa.