"Không ký tên, có chết em cũng không ký tên"
"Ngu xuẩn"
Tư Bắc Thần ném xuống một câu lạnh lùng rồi bước ra khỏi phòng với khuôn mặt u ám, để lại Cố Nam Hương đang ôm đầu gối trong căn phòng tối om.
Ba năm sau khi kết hôn, hắn một ngón tay cũng không thèm động vào cô, cô cũng chẳng biết mình đang cố chấp với cuộc hôn nhân này là vì điều gì nữa.
Cô bây giờ giống như là một sợi dây cung đã căng hết cỡ, chỉ cần dùng một lực nhẹ là có thể bị đứt bất cứ lúc nào.
Hôm nay Thẩm Mạn Ca, người mà Tư Bắc Thần yêu sâu đậm đã trở về. Cô nghe người làm trong nhà nói từ sáng sớm Tư Bắc Thần đã bỏ hết công việc để đến sân bay đón Thẩm Mạn Ca.
Ha ha, chính cung đã trở về rồi, người thay thế là cô đây cũng nên rời đi thôi. Cố Nam Hương đứng dậy mở rèm cửa, nhìn màn đêm bao la môi khẽ nhếch lên.
"Ừm, đêm nay trăng thật đẹp, thích hợp để ly hôn."
Nhưng trước đó, cô nhất định phải để Tư Bắc Thần hiểu rõ, cô không phải là quả hồng mềm muốn để Tư Bắc Thần muốn nắn bóp như thế nào cũng được.
Vào nửa đêm, Cố Nam Hương đợi Tư Bắc Thần trở lại. Có tiếng mở cửa, sau khi tiếng khoá cửa phòng ngủ vang lên, người đàn ông thờ ơ bước vào, biết cô đang ngồi ở đó nhưng anh ta cũng không thèm cho cô một cái nhìn nào.
" Tư Bắc Thần, chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Đồng thời khi giọng nói vang lên, chiếc bánh sinh nhật có hương rượi khổng lồ đập thẳng vào mặt Tư Bắc Thần, theo sau là tiếng cười vui vẻ của Cố Nam Hương.
"Cố... Nam... Hương..." Lần đầu tiên cô nghe được giọng của Tư Bắc Thần có sự dao động, giọng nói tràn từ kẽ răng của anh ta lạnh lùng như Tu La dưới địa ngục.
Ngay khi Cố Nam Hương chuẩn bị đưa ra bản thoả thuận ly hôn đã ký để xua tan cơn tức giận của người đàn ông, một đôi bàn tay đột nhiên ôm lấy eo cô, sau đó phủ một nụ hôn lên môi của cô mang theo mùi rượu nồng nặc.
Cố Nam Hương không ngờ rằng người đàn ông này sẽ say khi sau khi chạm vào một chút bánh rượi. Nhưng vì đã quyết định sẽ rời xa anh ta, cô không thể bị sắc đẹp của anh ta dụ dỗ nữa!
Bị người đàn ông giữ chặt, cô không thể đẩy ra được. Sau khi lưỡi Tư Bắc Thần luồn vào cô đã cắn đầu lưỡi của anh ta.Tư Bắc Thần bị đau và vô thức buông cô ra, nhìn ánh mắt của anh cô cảm thấy rằng mình nên làm anh ấy tỉnh táo vào lúc này. Cô đặt tay lên ngực anh cẩn thận vuốt ve hai lần " Đừng tức giận, đừng tức giận, đừng tức giận... là ta không cẩn thận. Ừ chúc ngủ ngon!"
Nói xong, Cố Nam Hương định mở cửa để lẻn ra ngoài, cô tự mắng mình chính là đồ nhát gan!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tư Bắc Thần từ phía sau nhấc bổng cô lên, thanh âm động lòng người cùng hơi thở nóng bỏng của người đàn ông với khuôn mặt đẹp như tạc tượng đã khiến cô bị mê hoặc.
Người đàn ông không phân biệt được mình say hay tỉnh cùng ngươi phụ nữ nhỏ nhắn bước vào bồn tắm. Cảnh xuân tươi đẹp và rực lửa kéo dài từ phòng tắm đến trên giường điên cuồng và không thể ngừng lại.
Tuy nhiên, trước khi Tư Bắc Thần tỉnh lại, Cố Nam Hương đã rời đi. Trước khi đi cô vẫn ngoảnh mặt lại nhìn khuôn mặt được trạm khắc tinh xảo của người đàn ông ấy. Nhẹ nhàng đóng cửa lại____" Chết tiệt, vốn định đẹp đẽ ngông nghênh rời đi, không ngờ lại để hắn lợi dụng mình!".
Sáng hôm sau:
Khi Tư Bắc Thần tỉnh dậy, anh thấy tờ đơn ly hôn trên bàn, vốn không định để ý đến nhưng khi thoáng thấy 3 chữ Cố Nam Hương trên cột chữ ký của người phụ nữ. Anh liên ngồi bật dậy với khuôn mặt sửng sốt:
Người phụ nữ này, chơi xong hắn còn muốn phủi mông bỏ đi?
"Đào ba thước đem cô ta về cho tôi"
Một CEO nào đó khăng khăng đòi ly hôn 1000 lần trong 3 năm đã xé tan thoả thuận ly hôn ngay lập tức....
Lần đầu tiên quản gia chứng kiến thiếu gia nhà mình bị mất khống chế như vậy, sợ hãi bẩm báo lại với anh:" Thiếu gia, Thẩm tiểu thư đợi người ngoài cửa."
"Không tiếp". Tư Bắc Thần thờ ơ từ chối.
................................
Năm năm sau, sân bay quốc tế Bắc Thành.
Cố Nam Hương tay trái cầm bé trai mũm mím, tay phải là cô bé Manh Manh mặc trang phục lolita. Cô sải bước trong ẩng sân bay với đôi giày cao gót 8cm thu hút rất nhiều ánh nhìn của người xung quanh.
"Mẹ, lần này chúng ta trở về là để tìm cha sao?". Manh Manh ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo như sữa của cô sưởi ấm trái tim của Cố Nam Hương.
Tuy nhiên, "Con không có bố."
Manh Manh đã quen với việc trả lời qua loa lấy lệ của mẹ mình nên cũng không ý kiến gì nữa.
Manh Manh chán ghét nhìn anh hai của mình: " Này, hôm nay anh đã khóc lần thứ 8 rồi đấy."
Cho dù có không thích người anh mít ướt này đi nữa cô bé vẫn một tay nâng mặt anh lên và tay kia lau nước mắt cho anh.
" Ta không khóc". Túi khóc nhỏ vẫn cố chấp nói mình không khóc, bộ dáng càng thêm đáng thương.
Thực sự không có gì để diễn tả được 2 đứa trẻ dễ thương này, Cố Nam Hương định ngồi xuống để dỗ dành chúng, nhưng 2 anh em lại nhìn nhau và tiết lộ kế hoạch cho chuyến đi này.
" Mẹ không muốn tìm ba, chúng con tự đi tìm."Hai đứa trẻ nói xong trên mặt lộ vẻ quyết tâm.
Cố Nam Hương bất lực đỡ trán, cô đã không còn việc gì phải luyến tiếc với Tư Bắc Thần, ít nhất là cô nghĩ vậy. Anh ấy có lẽ giờ đã kết hôn với Thẩm Mạn Ca và sinh ra đứa con của họ. Cô vội vàng kìm nén cảm xúc thu hồi lại những suy nghĩ. Khi ngẩng đầu lên thì 2 đứa trẻ đã biến mất.
Nhưng người đàn ông đập vào mât khiến cô chết lặng. Người đàn ông mặc một bộ vest màu xám được cắt may một cách tỉ mỉ, thắt cà vạt màu đỏ đô, cử chỉ đàng hoàng khiến người khác không dám lại gần.
Mái tóc đen dày của anh ta tỏa sáng tao nhã, ánh nắng làm đường nét góc cạnh trở nên rõ ràng hơn. Điều hấp dẫn cô nhata trên khuôn mặt của anh có lẽ đó chính là đôi mắt một đôi mắt đen hút chứa sự lạnh lùng và sắc bén.
" Tư Bắc Thần thâmh trí còn đẹp trai hơn trước." Cố Nam Hương thì thầm từ tận đáy lòng khinh bỉ mình vì sự mê mẩn chồng cũ này.
Cô định bỏ chạy, nhưng khi nhìn xuống mặt dây truyền hình người trên bắp chân của người đàn ông chính là con gái Manh Manh của cô!
Với bản tính nhà họ Tư, nếu biết có 2 đứa cháu bị bỏ lại, cho dù cô không đồng ý nhưng họ cũng nhất định bằng mọi cách đón chúng về.
Cô sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai đụng đến túi khóc nhỏ và Manh Manh khỏi tay của cô!
Nhưng khi cô xuất hiện ở đây vào lúc này thì chính là đã xác nhận danh tính của Manh Manh.Cố Nam Hương ngay lập tức gọi cho Nguyễn Thiên đóng giả làm bố của bọn trẻ để đón họ.
Bên kia Tư Bắc Thần đối với tiểu lolita đang gắt gao ôm lấy chân của mình, vẫn là không biết phải làm sao.
" Chú, chú là bố của con sao?"
"Không". Tư Bắc Thần vốn luôn không thích trẻ con, không hiểu sao lại không hề nổi giận với cô bé này. Ngoại trừ con trai Tư Mộ Băng, anh chưa bao giờ nói chuyện với bất cứ đứa trẻ nào.
" Chú, chú có con sao?" Manh Manh cố chấp hỏi, không tin.
"Ừ". Tư Bắc Thần theo bản năng nhìn vị trí nhà vệ sinh mà con trai mình khi xuống máy bay đã đến đó trước cùng với quản gia và vệ sĩ.
Manh Manh cúi đầu có chút cô đơn, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu lên, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
" Vâỵ chú có phiền nuôi thêm một đứa bé nữa không... à không là 2 đứa bé nữa không ạ!?
Tư Bắc Thần: "......"