Làm sao cô ấy có thể nhìn Tư Bắc Thần đến mức nhỏ rãi được. Chu Từ nói nhảm cô hoàn toàn không muốn nhận mình có hành vi đáng xấu hổ như vậy!
Chu Từ nhìn cô với vẻ mặt:" Tôi hiểu, thật ra mối quan hệ giữa cô và giám đốc xảy ra nhiều năm trước cũng chưa tính là hoàn toàn tan vỡ...Cô...có muốn nối lại tình xưa với giám đốc không."
khi nói chuyện Chu Từ và Cố Nam Hương cúi đầu rất sát nhau, Tư Bắc Thần quay mặt lại nhìn thấy cảnh này sắc mặt lại trở nên khó coi.
"Chu Từ"
"Tổng giám đốc, anh cho gọi tôi có việc gì ạ?". Cậu ta nhanh rảo bước theo Tư Bắc Thần
"Hợp đồng ngày hôm nay, kế hoạch ngày mai"
"Đã rõ ạ, tôi đã sắp xếp ổn thoả, bọn họ đã bằng lòng bán thì chúng ta có thể tiến hành xây dựng khu nghỉ dưỡng luôn ạ."
Điều mà Tư Thị muốn làm ở dự án nầy không chỉ là xây dựng một khu nghỉ dưỡng mà còn kết hợp với khu vui chơi đã cho thấy tham vọng của Tư Bắc Thần. Hôm nay cũng như là một khởi đầu thuận lợi.
Ngồi lên xe vì ai cũng từng uống rượu nên mùi rượu nồng nặc Cố Nam Hương phải mở cửa xe ra cho tản bớt mùi.Cô nhận ra rằng ở bên Tư Bắc Thần càng lâu thì tâm trí cô lại càng dao động nhưng cô không muốn đặt bản thân của mình vào vị trí người bị động một lần nào nữa. Cả đời làm chuyện này một lần như vậy đã quá đủ rồi. Cô tự nhủ bản thân mình không được đắm chìm vào vũng lầy ấy lần hai.
" Cô sống ở đâu". Khi Cố Nam Hương đang suy nghĩ thì có một giọng nói ấm áp bên tai. Sau khi uống rượi xong giọng của Tư Bắc Thần càng trở nên trầm hơn. Tiếp xúc hơi thở khiến cô muốn nổ tung vô thức nói ra địa chỉ khách sạn nơi mình đang ở.
Đôi mắt Tư Bắc Thần liên tục đảo trên người cô muốn tìm một cơ hội để nói chuyện cùng cô, nhưng dường như người phụ nữ này không cho phép anh làm điều đó.
Tư Bắc Thần kéo cổ áo ngả người ra sau, yết hầu lại hiện lên khiến Cố Nam Hương không thể rời mắt khỏi.
Ánh đèn ngoài đường thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt anh, ánh sáng mờ ảo khiến những đường nét tinh sảo trở nên sâu hơn. Đôi mắt không đáy của người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ như một bức tranh khiến Cố Nam Hương mê mẩn trong nháy mắt.
Cho dù cô không thích người đàn ông này nữa...nhưng thật sự anh ta có một nét thu hút rất đặc biệt. Bất cứ lúc nào cũng có một sự cám dỗ khủng khiếp đối với tất cả phụ nữ trên thế giới này....
Trên đường về đi qua nhà Chu Từ nên anh ta đã xuống xe trước nhướng mày với Cố Nam Hương nở một nụ cười ẩn ý.Cố Nam Hương toàn thân nổi da gà người đàn ông này có ý gì vậy...Muốn nói với Cô là còn yêu Tư Bắc Thần thì nắm lấy cơ hội ư!
Không thể được.Cô không muốn bị rơi vào vũng lầy này lần thứ hai.
Sau khi xuống xe, Tư Bắc Thần hỏi:"Cô sống ở nơi như thế này à."
" Ở khách sạn, có chuyện gì sao?"
"Cô muốn ở đây để có thể rời đi dễ dàng bất cứ lúc nào đúng không?"
Cố Nam Hương sững sờ người đàn ông này hỏi gì lạ vậy, cô có đi hay ở thì liên quan gì đến anh ta. Cố Nam Hương thờ ơ trả lời:" Tất nhiên tôi có thể tự do đến và đi, tôi sẽ trở lại khi tôi muốn và rời đi cũng vậy." Cô không biết lời nói của mình tại sao lại thành khiêu khích người đàn ông này rồi.
Đôi mắt Tư Bắc Thần biến thành đỏ au túm lấy cổ tay ép sát cô vào ghế.:" Cô đúng là người đàn bà vô lý, sống vô trách nhiệm." thanh âm của hắn cực kì khàn như một con thú bị mắc kẹt trong chiếc bẫy của thợ săn không lối thoát.
"Cô nói đúng, muốn đến thì đến muốn đi thì đi cô chưa từng để bất cứ ai vào mắt mình cả!. "Tôi từng làm chuyện tồi tệ nhất đó chính là....".
"Làm sao vậy". Cố Nam Hương nhàn nhạt hỏi:" Anh cho rằng anh có quyền chất vất tôi, tôi với anh chẳng có quan hệ gì cả."
"Đúng, tôi không có tư cách gì để chất vấn người phụ nữ tàn nhẫn như cô, không ai có thể khắc chế nổi cô."
Kể cả ngay chính đứa con mình sinh ra cô cũng có thể từ bỏ được. Anh còn hi vọng gì ở một người phụ nữ lạnh lùng vô tâm như vậy nữa.Tư Bắc Thần cười nhạo lẽ ra anh phải nhận ra điều này sớm hơn mới phải.
Tư Bắc Thần đột ngột buông ra, thở dài xa xăm dùng đầu ngón tay nhéo mi tâm:" Cô đi đi".Anh ta dường như rất mệt mỏi không hề muốn nói với cô thêm một lời nào nữa.
Trên mặt Cố Nam Hương đầy dấu chấm hỏi, cô đã làm gì mà phải chịu sự giận dữ của Tư Bắc Thần. Ở cổ tay cô vẫn còn rất đau.
"Tư Bắc Thần đúng là kẻ tâm thần, quả nhiên những kẻ say rượi thường không có lí trí!".
Cố Nam Hương đóng sầm cửa lại giận dữ bỏ đi. Cô mới về mấy ngày đến thời gian để đi tìm một căn nhà còn chưa có!. Hơn nữa cô cũng không biết mình phải làm nhiệm vụ đến bao giờ, nếu nhiệm vụ hoàn thành cô đương nhiên sẽ rời đi.
Cô còn ở đây làm gì nhìn anh ta cùng những cô gái khác tán tỉnh nhau sao? Cố Nam Hương cũng không nhận ra được là mình đang tức giận...