Quản lý biểu cảm của Cố Nam Hương được thực hiện rất tốt, khuôn mặt tươi cười có ba phần nhiệt tình và bảy phần xa cách, như thể người trước mặt cô là một người xa lạ mà cô hoàn toàn không biết. Ngôn Tình Tổng Tài
“A, chị, sao lại là chị!” Cố Thanh Thanh giả vờ kinh ngạc, nhưng khóe miệng lại không giấu được cong lên.
Cố Nam Hương khóe miệng hơi co giật. Cô thực sự muốn cho cô ta một tấm gương và để cô ấy hiểu thế nào là đạo đức giả.
“A xem này, em không nên nói với Bắc Thần là em mệt, nếu không Bắc Thần sẽ không để chị xuống đón em. Thật xin lỗi, đều là lỗi của em vì chuyện nhỏ nhặt mà làm ầm ĩ lên. Em thực sự xin lỗi. "
“…”
Em gái nhà cô! Cô ta có một biểu cảm xấu hổ, khóe miệng gần như cười toe toét ra sau đầu.
Ngay cả khi Cố Nam Hương bị giết cô cũng sẽ không tin rằng việc yêu cầu cô xuống đón người là chủ ý của Tư Bắc Thần.
“Cố tiểu thư khách khí, đi lên trước đi, tổng giám đốc đang ở văn phòng chờ.”
“Vậy thì tốt.” Cố Thanh Thanh giả vờ hếch cằm, “Ôi, hôm nay đi mua sắm lâu quá, có chút mệt mỏi, tới giúp em đi.”
Trong khi nói chuyện, cô ấy khoe bộ móng tay mà cô ấy đã làm hôm nay.
Cố Nam Hương đã vô số lần không nói nên lời, nhưng vẫn coi Cố Thanh Thanh như mối tình đầu, giúp cái gọi là mua sắm mệt mỏi đi lên tầng.
Không biết ai là người đầu tiên ngẩng đầu nhìn thấy Cố Nam Hương đang đỡ Cố Thanh Thanh, giây tiếp theo, người của Văn phòng thư ký đều ngẩng đầu lên nhìn hai người họ.
Một người hếch cằm lên cao tỏ vẻ kiêu ngạo, còn người kia thì vô cảm như một cái máy.
Phong cách vẽ tranh của hai người quá khác biệt, khiến ai cũng phải nín thở lặng lẽ theo dõi.
Mọi người đều không biết cảnh tượng đó là như thế nào, dù sao thì Cố Nam Hương đã tát Cố Thanh Thanh trước mặt họ cách đây không lâu.
Bọn họ rát háo hức muốn xem kịch hay, nhưng trong giây tiếp theo, Cố Nam Hương đã đưa Cố Thanh Thanh vào văn phòng của của tịch
Thấy người đã bước vào, Cố Nam Hương không chút nghĩ ngợi đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay người lại bắt gặp ánh mắt rực lửa của mọi người.
“Có chuyện gì?.”
“Không, không có.”
Khi ngồi vào ghế, Cố Nam Hương vẫn có thể cảm thấy rằng ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô. Giống như một con khỉ trong sở thú, nó được mọi người quan sát từ mọi hướng mà không có điểm mù.
Sự công nhận rõ ràng khiến Cố Nam Hương giật giật khóe miệng, sau đó bật máy tính để kiểm tra công ty nhỏ đã trúng thầu và người lãnh đạo mới.
Tuy nhiên, đánh giá từ những gì Sophia nói trên điện thoại, có vẻ như người lãnh đạo vẫn có một số mối quan hệ nhỏ với ai đó.
Trong khi suy nghĩ, Cố Nam Hương không thể không chú ý đến văn phòng chủ tịch.
Thật là một nhận thức bất ngờ.Nhìn thấy văn phòng vốn đóng cửa đột nhiên mở ra, ánh mắt của Cố Nam Hương không vội né tránh, vừa vặn đụng phải ánh mắt của người nào đó.
Cố Nam Hương cảm thấy rằng mặc dù Tư Bắc Thần có một chút chó,hay bắt nạt,hay chút hung dữ, và còn một chút nhàm chán và một chút thói quen xấu, nhưng vẻ ngoài của anh ấy là 360 độ đều không có góc chết nào cả
Cho dù nhìn từ phía trước hay bên cạnh, nhìn chằm chằm vào anh hay tình cờ liếc nhìn anh, bất kể nhìn anh ấy như thế nào, anh ấy đều là một anh chàng rất đẹp.
Tư Bắc Thần rất hài lòng với ánh mắt của người phụ nữ tại một thời điểm nhất định.
Vốn định đi tới chỗ của Chu Từ, không ngờ lại đi về phía Cố Nam Hương, “Đặt nhà hàng, tôi muốn ăn tối với Cố Thanh Thanh.”
Nhìn thấy người đàn ông dần dần đến gần, Cố Nam Hương nhanh chóng đảo mắt đi, có vẻ hơi hoảng hốt.
Nhưng giây tiếp theo, khi lời nói của Tư Bắc Thần lọt vào tai anh, Cố Nam Hương cảm thấy như mình bị sét đánh.
"…’
“Anh nói gì?”
Tư Bắc Thần không bị bệnh chứ!
Yêu cầu cô đặt nhà hàng cho họ?!
“Vừa rồi đầu của cô không sao chứ?Xảy ra vấn đề gì sao? Thư ký Cố?”.
Sau khi hỏi ba lần liên tiếp, có thể thấy Cố Nam Hương khá ngạc nhiên.
“Thư ký Cố thực sự bị hỏng não.”
Tư Bắc Thần lại tiếp tục miệng lưỡi độc địa trước đây của mình.
“Nếu tai mắt không thông, nên đi khám xem. Lúc trẻ đã thế này, về già sẽ không tốt.”
Cố Nam Hương không nói nên lời. Hai người nói chuyện hồi lâu, cuối cùng vẫn là Cố Nam Hương phất cờ trắng trước, cô chấp nhận là được không được sao?
Nhìn Tư Bắc Thần rời đi, Cố Nam Hương thấy Chu Từ đang lẩm bẩm.
Nghe Cố Nam Hương nói, Chu Từ suýt nữa phun ra một ngụm nước, “Tư tổng không bị làm sao sao chứ?!”
Cố Nam Hương bực bội liếc nhìn, “Tôi cũng muốn hỏi.”
Chu Từ há hốc miệng, rõ ràng hai ngày trước tổng giám đốc đã yêu cầu anh ta từ chối chuyến đi ăn của Cố Thanh Thanh, không ngờ hôm nay lại đổi ý
Đối với điểm này, Chu Từ chính mình cũng không tìm được lời giải thích.
Tuy nhiên, vì đó là lệnh của chủ tịch nên nó phải được thực hiện, Chu Từ đã hợp tác với Cố Nam Hương để đặt nhà hàng.
Khi đến giờ nghỉ làm.
Nhìn thấy Tư Bắc Thần và Cố Thanh Thanh lần lượt đi ra, Tư Bắc Thần lông mày và đôi mắt có chút dịu dàng, mà Cố Thanh Thanh thì càng nghiêm túc hơn, lông mày và đôi mắt có nét xuân, trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng của một cô gái mới lớn.
Cố Nam Hương nhìn hai người đi xa, cảm thấy rất phấn khích. Thật tuyệt khi cuối cùng cũng được nghỉ làm sớm.
Cố Nam Hương từ lâu đã quen với những quyết định hành vi kỳ lạ của Tư Bắc Thần
Người đàn ông này mỗi ngày đều hoàn toàn khác, anh ta có thể tùy ý thay đổi, thà thích nghi còn hơn là than thở mỗi ngày. Những nguyên tắc sống học được năm năm trước sẽ vẫn được sử dụng vào năm năm sau.
Nguyễn Thiên đóng vai người lái xe nhỏ của Cố Nam Hương như mọi khi, nhìn người trên ghế lái phụ, Nguyễn Thiên nói: “Nam Hương, anh thấy rằng chồng cũ của em dường như có mối quan hệ tốt với Cố Thanh Thanh, chậc chậc, thế nào em có cảm giác thế nào?”
"Anh à, thứ nhất, như anh đã nói, chỉ là chồng cũ của em thôi. Thứ hai, chúng ta đều đã độc thân rồi, thích kết giao với ai hoàn toàn là quyền tự do của bản thân. Cho nên, tình cảm của em thì liên quan gì đến người khác? "
“Chậc chậc, anh còn tưởng rằng em đối với cẩu nam nhân kia còn có tình cảm, nếu không sẽ không tránh né nhắc tới hắn.”
“Anh suy nghĩ nhiều.” Cố Nam Hương trừng mắt, “Mau lái xe đi, em sắp chết đói, cơm trưa cũng không thèm ăn.”
Nguyễn Thiên liếc nhìn Cố Nam Hương, cô gái này sẽ thay đổi ngay khi nói về những chủ đề liên quan, ai cũng có thể nhìn ra rằng Cố Nam Hương có gì đó trong lòng.
Trong giờ cao điểm, các loại ô tô chạy tứ tung, đường phố khắp nơi đều tắc nghẽn, Cố Nam Hương nhìn những chiếc ô tô đang di chuyển với tốc độ nhanh bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ của cô đã trôi về phía xa xăm, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Một số người,không thể tiếp cận thông qua làm việc chăm chỉ. Ví dụ như là Tư Bắc Thần