Khi Chu Từ đưa thông tin mới nhất đến trước mặt Tư Bắc Thần, anh ấy cảm thấy hơi phấn khích.
Sau khi tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một số manh mối.
“ Vất vả rồi.” Tư Bắc Thần trả lời mà không ngẩng đầu lên.
"Chờ một chút, Tư tổng anh có thể nói lại không?" Chu Từ nuốt nước bọt.
Tư Bắc Thần không lặp lại, mà ngẩng đầu lên liếc nhìn Chu Từ
Cái nhìn đó khiến Chu Từ giật mình.
Tay phản ứng nhanh hơn não, giây tiếp theo liền tiếp nhận thông tin: "Được, tôi đi ngay."
Thật không bình thường, thật không bình thường!
Cố Nam Hương cùng Nguyễn Thiên đang trên đường đến bữa tiệc của buổi triển lãm, thật không ngờ vốn sắp xếp để Tú Tú đi nhưng hôm nay cô ấy đột nhiên xảy ra chuyện.
Buổi triển lãm hôm nay vô cùng sôi nổi, có thể thấy trong tầm mắt, tất cả đều là tinh hoa của ngành tài chính dù cho đây có là triển lãm thời trang đi nữa thì mục đích chính khi họ đến tham dự chính là tìm kiếm đối tác cho công ty mình.
Chỉ có điều giữa trừng cô lại phát hiện một người quen cũ.
Nguyễn Thiên nhìn theo tầm mắt của Cố Nam Hương nhếch mép cười và nói đùa: "Nam Hương, em có thấy rằng dù ở bất cứ bữa tiệc nào cũng không thể thiếu những người phụ nữ nhà họ Cố trừ em không?"
Dù là Cố Thanh Thanh hay Hà Lan Phương, bất cứ nơi nào có nhiều người, sẽ luôn có hai người họ.
"Dừng lại, đừng có thêm bà nội vào.” Cố Nam Hương giật giật khóe miệng trả lời. Cố Nam Hương đột nhiên nghĩ đến một câu mà bà Cố thường mắng: "Sở dĩ Cố Thanh Thanh trở thành như bây giờ, đó là vì con gái giống mẹ."
"Ha ha, bất quá đừng nói chuyện này nữa, em có thể thấy bọn họ ở trong một nhóm trò chuyện có vẻ rất hoà thuận đấy không như chúng ta chỉ có thể đứng một mình. "
Hai người vừa chơi vừa đi về phía trước, lúc này không hề để ý tới sự huyên náo từ trong đám người.
Cố Nam Hương không thể ngờ rằng ngay cả trước khi bữa tiệc bắt đầu, cô ấy đã pha trò.
"Cố thư ký, đôi mắt của cô dùng để làm gì vậy."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên đầu cô, khiến Cố Nam Hương vô cùng sững sờ cô vậy mà ngã vào lòng Tư Bắc Thần, cô phản ứng nhanh chóng rút lui khỏi vòng tay của người đàn ông.
" Tư tổng, xin lỗi tôi không phải cố ý."
Lúc này, Cố Nam Hương tùy xấu hổ đứng trước mặt Tư Bắc Thần, trên khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
“Ồ.” Tư Bắc Thần cười lạnh một tiếng, “Trẻ con ba tuổi còn biết không nên cười đùa ở nơi công cộng.”
Cố Nam Hương bất lực trong việc tranh luận với Tư Bắc Thần lời nói của anh đã trực tiếp nói cô rằng không bằng một đứa trẻ 3 tuổi.
"Thật xin lỗi, Tư tổng, Nam Hương của tôi vô ý đụng phải anh, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi một lần nữa. Nếu vô tình làm anh bị thương, chúng tôi có thể đưa anh đến bệnh viện điều trị, mọi chi phí chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Nguyễn Thiên vừa dứt lời, Chu Từ chỉ cảm thấy xung quanh không khí lạnh hơn một chút.
"Tôi không nghĩ rằng anh có khả năng gánh chịu những chi phí liên quan đến tôi. Tiền của anh sao? Nên để lại từ từ sử dụng đi."
Giọng điệu đó gần như thể hiện câu nói "Tôi khinh".Tư Bắc Thần sắc mặt không thay đổi, nhưng trong mắt đã tràn ngập sát ý lạnh lùng.
Chu Từ lo lắng đến mức đưa mắt với Cố Nam Hương nếu Tư Bắc Thần thực sự nổi giận, Nguyễn Thiên chắc chắn sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.
Cố Nam Hương vội vàng nói:“Tư tổng tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra vừa rồi, dù sao hôm nay cũng là bữa tiệc của công ty có sự xuất hiện của nhiều người nếu làm lớn chuyện tình thì cũng không hay." Cố Nam Hương đứng giữa Tư Bắc Thần và Nguyễn Thiên, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Tư Bắc Thần yên lặng nhìn cô một hồi, sau đó thu hồi ánh mắt rời đi....
Khi Tư Bắc Thần vừa phát biểu xong thì yến hội cũng chính thức bắt đầu.
Đây là thời điểm mỹ nữ lên ngôi bởi vì ở đó bất kì ai cũng muốn tìm một người bạn nhảy phù hợp với mình.
Nhạc khiêu vũ nhẹ nhàng vang lên, nhiều người đã bắt đầu bước lên sàn khiêu vũ để nhảy
“Có muốn khiêu vũ cùng anh một bài không.”
Váy của Cố Nam Hương được điểm xuyết bằng những viên kim cương hình ngôi sao, dưới ánh đèn chiếc váy toả ra ánh sáng lấp lánh trên bầu trời đúng với thương hiệu của cô là Starling. Hơn nữa, chất liệu của váy cũng rất đặc biệt, dáng người của Cố Nam Hương còn tôn thêm vẻ đẹp của bộ lễ phục.
“Đi chứ, sao có thể không đi được, nếu không đi thì hôm nay đã mất công mặc chiếc váy này rồi.”
“ Chúng ta khiêu vũ nhẹ nhàng một chút chiếc váy mới có thể thể hiện được hết vẻ đẹp của nó.” Nguyễn Thiên nói
“ Ừm. ”
Cố Nam Hương đáp lại, hít một hơi thật sâu và từ từ bước lên sàn nhảy cùng Nguyễn Thiên
Như họ mong đợi.
Không lâu sau khi cô bước vào sàn nhảy, đã thu hút sự chú ý của mọi người. Sự kết hợp giữa mỹ nam và mỹ nữ khiến những người xung quanh ngừng nhảy vô thức nhường chỗ cho họ.
____________________
"Ha ha, không nói, hai người này thật sự rất xứng đôi."
Cách đó không xa, Diệp Tâm lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, đến gần Tư Bắc Thần nói một cách ác ý
“Ồ, quả nhiên, mỹ nam mỹ nữ ở bên nhau rất bắt mắt. Chiếc váy của Cố thư ký rất đẹp đúng không Tư tổng.”
Tư Bắc Thần mím môi, tựa hồ như không nghe thấy gì
Gân trên trán Chu Từ giật giật, nhưng trong lòng âm thầm tán thưởng Diệp Tâm
Diệp Tâm đã nói tất cả những gì anh không dám nói. Cô ấy không chỉ nói ra mà còn không bị Tư Bắc Thần bắt bẻ. Chậc chậc, hắn thề, từ nay về sau, Diệp Tâm là sư phụ của hắn, cô nói gì cũng đều đúng!!
Chu Từ lặng lẽ lùi lại hai bước, sau lưng gửi tin nhắn cho nhóm nhỏ của họ.
[Đại mỹ nhân cùng lão đại đối đầu, ai thắng ai thua!]
[Giải thưởng là gì? 】
Ngay khi tin nhắn của Chu Từ được gửi đi, một người nào đó trong nhóm đã nhanh chóng trả lời.
Trợ lý toàn năng Chu Từ [ Gửi một phong bì màu đỏ trước, tôi sẽ tiết lộ giải thưởng sau. 】
【 Cút! Chu Từ đồ ngốc không trung thực, tự mình đi đánh cược đi. 】
Nhìn thấy câu trả lời một chiều, Chu Từ bất giác cau mày.
Đột nhiên tai đau nhói.
"Tiểu tử, ngươi mập sao? Hả? Cá với tôi là cậu không muốn sống nữa phải không? "
Giọng nói cực kỳ dịu dàng của Diệp Tâm từ từ truyền đến, nhưng sức mạnh của bàn tay của cô ấy thì ngược lại.
Chu Từ nhe răng đau đớn, liên tục vặn người, cố gắng thoát khỏi tay Diệp Tâm. Tuy nhiên bàn tay của Diệp Tâm vẫn dính chặt trên tai Chu Từ như keo 502.
Mãi đến tận tai Chu Từ biến sắc, Diệp Tâm mới buông tay ra, "Tiểu Chu Tử, nói cho tôi biết, cậu đem tôi ra đánh cược chuyện này giải quyết như thế nào?"
"Chị Tâm chị nói gì em cũng sẽ làm theo."
“Được, tốt quá.” Diệp Tâm vỗ vai Chu Từ “Tôi không làm gì cả, chỉ cần đưa toàn bộ số tiền từ vụ đánh cược cho tôi là được.”
Khóe miệng Chu Từ giật giật, anh thật sự muốn chết, toàn là bản thân gửi phong bao cho mọi người đoán chứ không có thu lợi được đồng nào giờ còn phải cho người này tiền. Trong lòng rất tiếc nhưng vẫn phải tỏ ra vui vẻ
"Không được sao?”
"Không.... Được được chứ chị Tâm.”
Diệp Tâm vui vẻ chấp nhận hành động đưa tiền của Chu Từ.
Chu Từ nhìn Diệp Tâm đi xa, sự bất bình của anh lập tức bùng phát, anh chớp mắt và nhìn Tư Bắc Thần một cách đáng thương, nhưng ánh mắt của Tư Bắc Thần đều ở trên sàn nhảy, anh ấy hoàn toàn không chú ý tới Chu Từ.
Khi Cố Nam Hương khiêu vũ xong, trên trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng đôi mắt cô lại sáng ngời.
Nói cười với Nguyễn Thiên, bọn họ giống như một đôi tình nhân.
"Đẹp, đẹp quá!" Người đàn ông bụng phệ nhìn thẳng vào Cố Nam Hương, người vừa rời đi với một nụ cười thèm thuồng. Lời khen ngợi này truyền rõ đến tai mọi người xung quanh.