"Bảo bối ngoan."
"Không phải sợ, tôi đã thay em diệt trừ tất cả những trướng ngại vật uy hiếp tới em, mặc dù về sau không có tôi, cũng không có ai dám khinh thường em nữa rồi."
"Tài sản của tôi đều để lại cho em, em phải sống thật tốt."
Phó Bạc Vân vô lực tựa vào chiếc gối được đặt trên đầu giường, gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, ánh mắt nhìn Hứa Trầm Đình mang theo quyến luyến cùng không nỡ, yếu ớt vô lực nói lời đó, giống như là đang dặn dò việc hậu sự.
“Em không cần, cái gì em cũng không cần nữa, em chỉ cần anh còn sống!” Hứa Trầm Đình túm lấy cổ áo Phó Bạc Vân, sợ hãi gào nhẹ, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Phó Bạc Vân giơ tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên gương mặt cậu, âm thanh thật nhẹ: "Bảo bối, không được khóc, em phải vui vẻ lên, chúc mừng em, cuối cùng cũng thoát khỏi tôi."
Hứa Trầm Đình khóc lóc lắc đầu, không phải như vậy, cậu không cảm thấy vui vẻ dù chỉ là một chút, ngược lại là đau lòng sắp chết.
Tay Phó Bạc Vân từ trên mặt cậu trượt xuống, cũng không còn hơi thở.
Phó Bạc Vân chết rồi, trái tim cậu cũng chết theo anh.
......
Hứa Trầm Đình an tĩnh quỳ gối ở giữa giường, hô hấp mỏng manh thong thả, đờ đẫn ngắm nhìn đèn trần không có quy tắc hình dạng kia.
Trí nhớ của cậu còn dừng lại ở trong thời khắc thống khổ vì cái chết của Phó Bạc Vân.
Cậu ôm thi thể Phó Bạc Vân, giống như dã thú nổi điên bảo vệ đồ vật của mình, không cho phép người khác tới gần một bước, không cho phép người khác chạm vào thi thể của Phó Bạc Vân.
Cậu khóc đến thất thần, sau khi bị điện giật, cơ thể tê dại một hồi, mất ý thức rồi từ từ rơi vào hôn mê.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm được mở ra, kèm theo hơi nước nóng ấm áp, một bóng người đi ra, thân thể cao lớn, dây ở thắt lưng áo choàng tắm tùy ý buộc lỏng lẻo, đường cong cơ ngực rõ ràng gợi cảm làm máu toàn thân người nhìn sôi trào.
Hứa Trầm Đình ngước mắt lên, không kịp đề phòng mà bất ngờ nhìn thẳng vào con ngươi màu đen trong mắt của người nam nhân, đồng tử của cậu chợt co lại.
"Phó Bạc Vân."
Giọng nói của cậu có chút nghẹn, còn có một chút run rẩy.
Gương mặt trắng nõn trơn bóng, đôi mắt thâm thúy như sao trời, đường nét góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng mím nhẹ lộ ra một tia lạnh lùng.
Tuấn mỹ như vậy, là vọng tưởng của bao nhiêu người.
Cậu trọng sinh!
Thế mà cậu lại trọng sinh vào ngày cậu và Phó Bạc Vân gặp nhau lần đầu.
Hứa Trầm Đình nhìn anh, thân thể không khống chế được mà run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt giống như từng hạt trân châu không ngừng rơi xuống.
“Không được khóc!”
Cậu sợ anh như vậy sao?
Tay phải Phó Bạc Vân giấu sau lưng dùng sức siết chặt, sắc mặt trầm xuống, giọng nói lãnh đạm: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với em.”
Hứa Trầm Đình dùng răng khẽ cắn môi dưới, không nói gì, ngược lại còn khóc to hơn lúc nãy.
Phó Bạc Vân cúi đầu nhìn áo choàng tắm rộng thùng thình của mình, càng giống như lưu manh đang đùa giỡn con nhà người ta, làm cho những lời vừa nói của anh trở nên không có chút đáng tin cậy nào.
"Khụ, tôi tắm là bởi vì em nôn ra cả người tôi, không phải là tôi muốn làm như thế với em."
Phó Bạc Vân sửa sang lại áo choàng tắm chưa mặc xong của mình, giọng điệu càng hung dữ hơn: "Đừng có mà tự mình đa tình!”
"Anh lại đây."
Giọng nói Hứa Trầm Đình nhẹ nhàng mềm nhũn, lại có chút khàn khàn, mang theo tiếng khóc nức nở, không giống như đang ra lệnh, ngược lại giống như là đang làm nũng với anh.
"Em hãy nhận thức rõ thân phận của mình, em là do tôi mua về, tôi mới là chủ nhân của em, em đang dạy tôi cách làm việc? Hửm?”
Mặt mày Phó Bạc Vân thâm thúy lạnh lùng, giống như thật sự không vui, ngữ khí càng lạnh hơn.
Miệng thì nói những lời hung dữ như vậy nhưng người cũng đã ngoan ngoãn bước tới đứng ở bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Đôi mắt Hứa Trầm Đình trong suốt mà sáng ngời, lông mi ướt át, đuôi mắt phiếm hồng, nốt ruồi lệ ở khóe mắt trái càng thêm nổi bật câu nhân.
Ánh mắt Phó Bạc Vân càng sâu hơn vài phần, đôi mắt thâm thúy ẩn giấu một số cảm xúc phức tạp.
Hứa Trầm Đình ngửa đầu nhìn anh, chóp mũi chua xót, cái tên ngốc này!
Anh chính là như vậy, rõ ràng là một người ôn nhu như vậy, nhưng cứ hết lần này tới lần khác tự đắp nặn hình tượng của bản thân mình thành nhân vật phản diện xấu xa.
Mạnh miệng ngạo kiều (1), nói chuyện còn hung dữ, luôn làm cho người ta hiểu lầm lòng tốt của anh.
Kiếp trước, cậu hiểu lầm về tình yêu và sự trả giá của Phó Bạc Vân đối với cậu như một việc bình thường, thời điểm cậu đối diện với một người tràn đầy ác ý, sẽ cảm thấy tất cả những gì anh làm đều như là đang tính kế cậu, tránh anh như tránh rắn rết.
Là cậu nhẹ dạ cả tin bị người khác châm ngòi ly gián, bị người ta lợi dụng, hại Phó Bạc Vân vì cứu cậu mà hai chân tàn tật.
Một thiên chi kiêu tử (2) như vậy, bởi vì tai nạn xe cộ mà phải cắt cụt hai chân, đối với anh mà nói đó là đả kích quá lớn.
Kể cả việc có xảy ra như vậy, anh cũng chưa từng nói một câu cậu là người có lỗi, anh che chở cho cậu thật tốt, cậu mới biết được Phó Bạc Vân yêu cậu đến nhường nào.
Mà cậu lại hại chết anh!
Những người bạn tốt của Phó Bạc Vân mắng anh là nuôi ong tay ao, nuôi loại người vong ân phụ nghĩa, tâm địa độc ác, một chút cũng không sai, là do cậu làm sai, là do cậu phụ lòng Phó Bạc Vân.
Một đời này, cậu tuyệt đối sẽ không cho phép người khác tiếp tục làm tổn thương Phó Bạc Vân.
Cho dù đó là cậu thì cũng không được!
***
Chú thích:
(1)Ngạo kiều: ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”.
(2)*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.