"Tôi về đây."
Phó Bạc Vân trở về phòng riêng nói với Giang Hoài Sơ và Lục Cẩm Minh một tiếng.
"Cái gì? Cái này sắp đi rồi à? Lục Cẩm Minh không xác định hỏi.
"Không phải chứ, đại ca, cậu vừa mới ngồi xuống uống một ly rượu, cậu nói ngươi muốn đi?"
Giang Hoài Sơ hoài nghi mình vừa rồi có nghe lầm hay không: "Cuộc sống về đêm hôm nay mới chỉ mới bắt đầu.”
"Mấy cái tên miệng lưỡi vừa rồi, ta đều đã xử lý, còn lại đều là có năn lực phân biệt đấy, sẽ không xuất hiện loại tình huống mất hứng vừa rồi, tôi cam đoan!"
Giang Hoài Sơ tưởng là mấy phú nhị đại miệng tiện vừa rồi quét sạch hứng thú của Phó Bạc Vân, vội vàng cam đoan.
"Đúng vậy, khó khăn lắm mới được đi ra tụ tập một chút, bị mấy thứ chó kia ảnh hưởng tâm tình má không đáng." Lục Cẩm Minh cũng khuyên theo, còn chưa nói chuyện mấy câu.
"Không được."
Thái độ của Phó Bạc Vân rất cương quyết, sau đó giọng nói chuyển sang chậm rãi, có thâm ý khác: "Các cậu có thể hiểu được!”
Lục Cẩm Minh nhíu mày thành nếp gấp bánh bao: "Hiểu cái gì?”
Làm sao mà Phó Bạc Vân mới đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, bọn họ ngay cả lời anh nói là có ý gì cũng nghe không hiểu vậy?
Đó là vấn đề của bọn họ sao?
"Sếp lớn lên tiếng, bảo tôi về nhà sớm một chút, hiểu không?" Phó Bạc Vân hơi nhướng mày.
"Hả? Sếp lớn là?" Giang Hoài Sơ tỏ vẻ không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.
Trong ánh mắt Phó Bạc Vân nhìn về phía Giang Hoài Sơ và Lục Cẩm Minh sáng suốt viết: "Các người đều không hiểu sao?”, làm cho cả hai đều nghi ngờ cuộc sống.
Chẳng lẽ đây là những điều bọn họ nên hiểu sao?
Trao đổi ánh mắt, không có nửa điểm ăn ý.
Phó Bạc Vân 'chậc' một tiếng, lại nhìn bọn họ sâu sắc một chút, đột nhiên bình thường trở lại.
"Cũng đúng, loại người không có vợ như các cậu, không hiểu được cũng rất bình thường, là tôi ôm kỳ vọng quá cao đối với các cậu, xin lỗi."
Phó Bạc Vân nghiêm túc bày tỏ sự áy náy với bọn họ.
“Làm sao trả lại công kích thân thể chứ, quá đáng!” Lục Cẩm Minh không vui.
Giang Hoài Sơ càng xù lông: "Thế nào, không cần mạng chó nữa rồi!”
"Đừng ngăn cản tôi, ta muốn đi lên đánh tên khốn kiếp này, cậu ấy." Giang Hoài Sơ quá thượng cấp, tuổi trẻ khí thịnh xông pha về phía trước hai bước, phát hiện Lục Cẩm Minh thật sự không kéo anh ấy, kiêu ngạo vừa rồi
Dừng lại.
Giang Hoài Sơ yên lặng lui về, nhỏ giọng oán giận Lục Cẩm Minh: "Làm gì vậy chứ? Ngẩn người cái gì, cậu mau kéo tôi đi!”
"Cậu đi, cậu mau đi, tôi không lôi kéo cậu, tôi cũng muốn xem cậu đánh cậu ấy."
Giang Hoài Sơ muốn kéo cánh tay anh ta, Lục Cẩm Minh dự đoán trước anh ấy, hai tay giơ lên cao, còn có chút ý tứ e sợ thiên hạ không đủ loạn.
Giang Hoài Sơ:...
“Mẹ nó cậu thật sự là anh em tốt của tôi!”
Giang Hoài Sơ nghiến răng nghiến lợi nói: "Hận không thể nhảy lên đầu gối đánh cậu.”
"Phốc."
Lục Cẩm Minh bị lời này của Giang Hoài Sơ cười chết, buông tay mặc cho anh ấy nắm lấy: "Đây chính là chính cậu tự nói mình thấp đấy! Cậu hy sinh lớn như vậy, tôi nếu không phối hợp, thật sự không phải là người tốt.”
Giang Hoài Sơ sau khi tri giác phản ứng lại vừa rồi mình đã nói cái gì, vừa sốt ruột vừa tức giận giải thích:
"Không phải không phải, tôi nói sai rồi, là nhảy dựng lên đánh Thiên Linh Cái (1) các cậu, mẹ kiếp! Lão tử đều cho cậu miệng cạp đất.”
"Các cậu chậm rãi tán tỉnh đi, tôi phải đi rồi."
Phó Bạc Vân vùa lẳng lặng thưởng thức vừa đi ra sau, xem xong liền chuồn đi, vẫy tay với bọn họ, chuẩn bị trở về.
"Ai tán tỉnh cậu ấy?"
Giang Hoài Sơ tức giận lại ngập đầu, lại muốn xông lên cãi nhau với Phó Bạc Vân, chẳng qua lần này anh ấy có thể nắm chặt cánh tay Lục Cẩm Minh, kêu gào với Phó Bạc Vân: "Cậu đừng nói chuyện như thế. Còn chưa tính, còn công kích thân thể, tôi không thể nhịn được nữa, đừng lôi kéo tôi, đừng lôi kéo tôi! ”
Cánh tay Lục Cẩm Minh bị Giang Hoài Sơ bắt lại đỏ lên, vẻ mặt bất đắc dĩ buông tay.
Anh ta quá khó khăn.
Chú thích:
(1) Thiên Linh Cái: bùa ngải (để biết chi tiết thì mọi người search google nhé, cách làm loại bùa này khá ghê rợn)