Hứa Trầm Đình đẩy cửa ký túc xá bước vào, trông thấy ba người bạn cùng phòng của cậu như bị điện giật, lập tức tránh ra.
Lục Tư Thành nhanh chóng ngồi xuống ghế, chiếc ghế phát ra tiếng động lớn dưới đà lực mạnh mẽ, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu ta đang giả vờ nghiêm túc làm bài.
Trầm Dương và Diệp Thiếu Đông ngoan cố đứng tại chỗ tán gẫu.
‘Có muốn ăn bữa khuya không? Tôi hơi đói bụng.”
Nói xong, hai người họ lấy điện thoại ra bắt đầu lựa chọn cơm hộp bữa khuya.
Tầm mắt Hứa Trầm Đình đảo qua ba người họ đánh giá chút, nảy sinh ra câu hỏi từ tận sâu trong linh hồn: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Lục Tư Thành ngửa đầu, gõ gõ ngón tay lên sách giáo khoa của cậu ta: “Làm bài tập.”
Trác Dương với Diệp Thiếu Đông: “Chọn cơm hộp, có muốn ăn bữa khuya cùng không?”
Vẻ mặt ba người vô cùng nghiêm túc, như thể vừa nãy thật sự làm những việc giống vậy.
“Ừm.”
Hứa Trầm Đình gật đầu, như tin lý do thoái thác của bọn họ.
Ba người Lục Tư Thành trộm chú ý tới vẻ mặt của Hứa Trầm Đình, thấy cậu tin, họ mới thở phào một hơi, nhưng sau đó lại cứng đờ ngay lập tức.
“Nhưng, tôi thấy ba người các cậu đang ghé sát vào nhau nhìn vào cửa sổ, đang bàn tán chuyện gì sao?”
Hứa Trầm Đình hơi nhướng mày, cười trêu chọc.
Ba người không nói nên lời.
“Trầm Đình, cậu trở nên xấu tính từ khi nào vậy? Sao lại giễu cợt chúng tôi như thế?”
Ký túc xá của bốn người họ, được sắp xếp theo thứ tự năm và tháng.
Trác Dương lớn nhất, là trưởng ký túc xá, rất giỏi chăm sóc mọi người, chẳng khác gì một anh cả.
Diệp Đông Thành xếp thứ hai, Lục Tư Thừa xếp thứ ba, Hứa Trầm Đình xếp thứ tư.
Vốn dĩ bọn họ sợ Hứa Trầm Đình xấu hổ, nên bọn họ giả vờ không biết chuyện xảy ra bên ngoài vừa nãy.
Nếu Hứa Trầm Đình không ngại mình đề ra, thì bọn họ cũng không cần phải kiêng kỵ nữa.
“Cậu chia tay với Quý Thịnh rồi?’ Diệp Đông Thành xác nhận với Hứa Trầm Đình.
“Đúng.” Hứa Trầm Đình gật đầu.
Lục Tư Thành đi tới trước mặt Hứa Trầm Đình, vươn tay quơ quơ mắt cậu: “Mắt cậu có tốt không?”
Kiếp trước, bọn họ đã không ngừng khuyên bảo cậu rằng Quý Thịnh không phải là người tốt, khuyên cậu hãy nhìn người bằng trái tim và lý trí.
Nhưng cậu lại giống như mù, cảm thấy Quý Thịnh tốt như vậy, tại sao bạn bè cậu lại bôi nhọ anh ta đến thế, thậm chí cuối cùng bỏ rơi lại bọn họ chỉ vì lợi ích của Quý Thịnh.
Quả nhiên, khi bạn bè xung quanh nói người này không tốt, thì phải thật sự cẩn thận lại.
“Đúng vậy, hôm qua đi chữa bệnh, mắt hết mù rồi, tự nhiên thấy loại này tra nam này chướng mắt.” Hứa Trầm Đình tự giễu cười cười.
“Cám ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng bình thường, sau khi cậu yêu Quý Thịnh, cậu như bị Quý Thịnh tẩy não vậy, Quý Thịnh nói gì cậu cũng kể với chúng tôi.”
Lục Tư thành cho Hứa Trầm Đình một cái ôm lớn, còn duỗi tay vỗ lưng cậu rồi mới buông ra: “Động tác quăng ngã qua vai của cậu vừa nãy thật dứt khoát mượt mà, cực kỳ soái khí, thật tuyệt!’
Vốn dĩ bọn họ sợ Hứa Trầm Đình gặp nạn, đợi đến lúc thấy tình hình không ổn, bọn họ sẽ lập tức lao ra giúp đỡ Hứa Trầm Đình.
Nhưng Hứa Trầm Đình không cho bọn họ cơ hội thể hiện.
“Cú đấm đó cũng rất tốt đúng không? Vừa nãy tôi còn thấy choáng váng.”
Diệp Đông Thành bắt chước động tác của Hứa Trầm Đình, giọng điệu vô cùng hưng phấn.
Mắt thường còn thấy được bọn họ thực sự vui vẻ vì cậu đã chia tay với tên tra nam Quý Thịnh ấy.
“Trầm Đình đã từng tập qua sao?” Trác Dương tò mò hỏi.
“Ừm, để phòng thân một chút.”
Kiếp trước bị người ta bỏ thuốc, cảm giác bị ngăn cản bất lực không thể nhúc nhích khiến cậu vô cùng khó chịu, bắt đầu từ lúc ấy, cậu liền học thuật phòng thân.
Vẻ mặt Trác Dương khiếp sợ, cậu gọi như thế là một chút thôi sao?
Thấy Hứa Trầm Đình trực tiếp ném người ta xuống đất, động tác không ướt át bẩn thỉu chút nào, đây chỉ thể hiện chút thôi sao?
Lừa ai chứ?
“Ai dám quay đầu bắt nạt các cậu, cứ gọi tôi đến đánh bọn họ, một đấm xã giao.”
Nói xong, Hứa Trầm Đình quơ quơ nắm đấm của mình lên, sục sôi ý chí chiến đấu.
“Ai dám bắt nạt chúng ta được, chẳng phải bọn họ ăn chay cả sao, chúng ta mới lợi hại!”
Diệp Đông Thành cười, học theo Hứa Trầm Đình quơ quơ nắm đấm của mình.
Bốn người cười nhìn nhau, những mâu thuẫn trước đó nảy sinh vì Quý Thịnh đã tan biến thành mây khói.‘
“Vừa nãy có bảo ăn bữa khuya đúng không, buổi tối nay tôi mời, tôi sẽ nhận lỗi với mọi người, bù đắp cho hành vi ngu ngốc của mình trong khoảng thời này.”
“Vậy chúng tôi đây không khách khí nữa!”
“Tôi muốn ăn cái này, cái này, và cả cái này….”
Đám người Lục Tư Thừa không hề khách khí với Hứa Trầm Đình, không có mâu thuẫn nào mà một bữa ăn khuya không thể giải quyết được, nếu có, vậy thì hai bữa đi.
Sau khi ăn cơm hộp xong, Hứa Trầm Đình ngồi trước bàn học của mình, hai tay cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Bạc Vân.
Hôm nay cậu được vả mặt tên tra nam Quý Thịnh một cách sảng khoái như vậy, nhưng Phó Bạc Vân đã hỗ trợ không ít.
Xấp ảnh đó là do Phó Bạc Vân đưa cho cậu khi cậu xuống xe.
Lúc Phó Bạc Vân đưa cho cậu, còn đặc biệt kiêu ngạo nói: ‘“Cầm đi theo, cứ dùng tự nhiên.”
Ban đầu nó được gói trong một lá thứ, khi nghe thấy Phó Bạc Vân nói vậy, phản ứng đầu tiên của Hứa Trầm Đình là từ chối: “Em không cần tiền của anh.”
Phó Bạc Vân liếc nhìn cậu: “Cái em muốn là sắc đẹp, chứ không phải tiền.’
Hứa Trầm Đình:....
Không hổ là anh.
Sư thật chứng minh, đúng là cậu suy nghĩ nhiều rồi, đó chỉ là bức ảnh chụp mà thôi.
Nhưng mà, ảnh chụp có thể có tác dụng lớn hơn tiền.