"Tôi sẽ đầu tư cho cậu!"
Phó Bạc Vân vẻ mặt bình tĩnh thưởng thức biểu cảm của Giang Hoài Sơ, giọng điệu bình thản nói.
"Hả?"
Giang Hoài Sơ bối rối, kiêu ngạo lập tức tiêu tan hơn phân nửa, bọn họ ở chỗ này 'cãi nhau', đột nhiên nói cái gì đầu tư?
"Cậu không đi làm diễn viên trở nên nổi tiếng, ở chỗ này thật đúng là không trọng dụng tài năng của cậu."
Phó Bạc Vân nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không nghe ra ý nói đùa trong lời nói của anh: "Ngày mai đến công ty tôi ký hợp đồng đi.”
"Phụt."
Lục Cẩm Minh nở nụ cười rất không phúc hậu, còn rất phối hợp: "Tôi có thể đầu tư thêm.”
"Tiền không phải là vấn đề, bỏ lỡ một diễn viên kỳ cựu như cậu, mới là tổn thất." Lục Cẩm Minh tiền như nước trêu chọc.
“Nào, đến đầu tư, xem tôi không bồi thường vốn cho các người thì sẽ không quay về!”
Giang Hoài Sơ buông bỏ chống cự, ra chính giữa tham gia nhóm nói chuyện phiếm với bọn họ, vò đã mẻ lại sứ (1) nói những lời tàn nhẫn.
"Quên đi."
Phó Bạc Vân đột nhiên không kiên trì nữa.
"Cậu sợ sao? Cậu sợ à? Phó gia, cậu cũng không phải loại người thua không chịu trả tiền, hôm nay làm sao vậy?”
Giang Hoài Sơ nói với Phó Bạc Vân của hôm nay, làm một số hành vi có chút, thật sự không thể lý giải, quá nhảy nhót, quá không theo lẽ thường mà ra bài.
Phó Bạc Vân: "Không phải không chịu thua, là không có tiền.”
"Hả? Tôi vừa nghe thấy cái gì, đây là những gì cậu nên nói với tư cách là người giàu nhất ở đây? Cậu đây có phải là đang đang khoe của trá hình không? Cậu đã thay đổi, cậu trước đây có thể dừng xuất hiện!”
Giang Hoài Sơ lòng đầy căm phẫn, giọng nói cũng kích động theo, sợ không biểu đạt được cảm xúc của mình giờ phút này, còn đập hai cái lên bàn để làm thổi phồng bầu không khí.
"Hiện tại tiền của tôi, tiêu như thế nào, tiêu ở đâu, tôi nói không tính."
Lục Cẩm Minh từ trong lời nói của Phó Bạc Vân tìm ra một tia manh mối, không xác định mở miệng: "Không phải là..."
"Đúng, dù sao bây giờ tôi cũng là người đã có gia đình, tôi cần viết đơn với vị trong nhà kia, chờ phê duyệt, chờ cậu ấy trả tiền."
Phó Bạc Vân nói rất tự nhiên, cũng không có cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Trong phòng tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Giang Hoài Sơ đưa tay chỉ một cái những người khác trong phòng: Các người cút.”
Lại nói chi tiết hơn, đó đều là chuyện riêng của Phó Bạc Vân, người nhàn rỗi làm sao có thể nghe được?
Quay đầu lại đi ra ngoài truyền lung tung, Phó gia còn không cần sĩ diện nữa?
Những người đó vốn là hướng về phía Phó gia, Giang thiếu cùng Lục thiếu Lai, có thể nói chuyện, lưu lại chút ấn tượng, đó đều là kiếm được.
Hiện tại Giang Hoài Sơ mới lên tiếng, bọn họ cho dù cũng rất muốn tiếp tục bát quái, lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.
Kết cục vừa rồi của mấy người kia, bọn họ nhìn thấy rõ ràng.
Mấy vị này tính tình đều không thể nắm bắt được, một giây trước còn cùng nhau uống rượu, một giây sau liền có thể đem cả người kéo ra ngoài.
Vấn đề là, bạn còn không dám phản bác.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn có ba người bọn họ, Giang Hoài Sơ mới mở miệng nói chuyện.
"Ngày hôm qua cậu vừa mới mang người về nhà, hôm nay cậu liền giao hết tài sản cho người ta, anh đặt tình cảm lên đầu sao?"
Giang Hoài Sơ quả thực khó có thể tin được, không cách nào lý giải, Phó Bạc Vân anh ấy quen biết không phải cái dáng vẻ như vậy!
Cái này và việc có đối tượng lập tức không giống nhau, chẳng lẽ thật sự đặt tình cảm lên đầu sao?
Lục Cẩm Minh nhịn không được có chút lo lắng: "Cậu còn nói cậu chưa gặp qua cậu ta, cậu sẽ không bị lừa chứ! ”
"Ừm." Phó Bạc Vân đồng ý đáp: "Bị lừa tâm.”
"Chậc... Cậu có thể thể ít thể hiện ân ái hơn không? "Giang Hoài Sơ tức giận chửi bới một câu: "Vừa rồi cậu nói không phải nghiêm túc đấy chứ!”
"Cậu định cưới cậu ấy sao?" Lục Cẩm Minh muốn hòa hoãn không khí một chút, trêu chọc.
"Muốn, chẳng qua phải chờ cậu ấy quyết định."
Phó Bạc Vân nghĩ tới, hơn nữa còn nghĩ tới từ rất lâu, quyết định này chưa từng thay đổi qua.
"Vì vậy, cậu có thích cậu ấy?" Không phải là trước đây đã thích rồi! "Giang Hoài Sơ đột nhiên phản ứng lại.
"Ừm, thích từ rất lâu, rất lâu..." Giọng nói Phó Bạc Phiêu rất nhẹ, lại nói rất rõ ràng.
Có lẽ dài như hai đời vậy!
Chú thích:
(1)Vò đã mẻ lại sứt – 破罐破摔, là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 [子 thường đọc nhẹ giọng]: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.