• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có chuyện gì vậy? Lại muốn khóc nữa à?”

Phó Bạc Vân ngay lập tức nhạy bén cảm nhận ra được sự khác thường của Hứa Trầm Đình, cảm giác rõ ràng được tâm trạng Hứa Trầm Đình giờ phút này có chút ưu tư sa sút, hoảng hốt.

"Nói với em một đạo lý lớn, còn không thể nói được sao?"

Phó Bạc Vân cau mày, không vui nói: "Thật yếu đuối.”

Một giây sau, liền nắm tay run rẩy của Hứa Trầm Đình, kéo người vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, trấn an cảm xúc của cậu: "Xin lỗi, em không muốn nghe thì không nói.”

Hứa Trầm Đình tựa vào vai Phó Bạc Vân, nghe được lời xin lỗi của anh, tâm tình càng không tốt, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên hung ác ở bên tai anh, tức giận nói:

"Tại sao anh lại phải nói xin lỗi, chính anh mới cần phải ăn thận trọng, đừng chỉ biết đối xử tốt với người khác, đối xử tốt với mình một chút."

Phó Bạc Vân nét mặt sững sờ, không nghĩ tới nguyên nhân nhóc con này mất hứng lại là lo lắng cho anh.

"Ừm."

Khóe miệng Phó Bạc Vân khẽ nhếch lên, tâm tình vui vẻ không ít, ở trong lòng bổ sung thêm một câu, không có đối tốt với người khác, chỉ muốn đối tốt với em.

Gợn sóng trong lòng Hứa Trầm Đình mới chậm rãi bình phục lại.

Cậu đã sống lại, và những gì đã xảy ra trước đây sẽ không lặp lại một lần nữa.

"Đinh."

Thông tin mới của WeChat nhắc nhở.

Phó Bạc Vân duỗi tay dài cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn trà trước mặt, nhìn thoáng qua nội dung, trực tiếp nói ra: "Giang Hoài Sơ hẹn tôi tám giờ rưỡi tối gặp nhau ở quán Lẫm Đông, nói muốn tham gia chúc mừng.”

"Giang Hoài Sơ là..."

Phó Bạc Vân cho rằng Hứa Trầm Đình không biết Giang Hoài Sơ là ai, vừa chuẩn bị giới thiệu đơn giản, đã bị Hứa Trầm Đình ngắt lời.

"Em biết."

Cậu biết, kiếp trước bọn họ nhìn nhau không vừa mắt, không ít lần đánh nhau, kéo cũng không kéo được cái loại đó.

Giang Hoài Sơ là bạn tốt nhiều năm của Phó Bạc Vân, Giang Hoài Sơ và cậu vô cùng không hòa hợp, vẫn luôn không thích cậu, cảm thấy cậu đối với Phó Bạc Vân quá độc ác, mắng cậu vong ân bội nghĩa tâm địa độc ác dữ dội nhất.

Giang Hoài Sơ mắng những lời đó, cũng không có gì sai, cậu quả thật không biết tốt xấu.

Chẳng qua, Giang Hoài Sơ đối với người anh em Phó Bạc Vân này là thật lòng, lúc ấy sau khi Phó Bạc Vân xảy ra chuyện, Giang Hoài Sơ vội vàng xử lý trước sau giúp Phó Bạc Vân, là một người rất có nghĩa khí, người rất tốt

"Tại sao em biết cậu ấy?"

Phó Bạc Vân khó chịu, chẳng lẽ là thích kiểu như Giang Hoài Sơ này, cho nên có đặc biệt chú ý?

Con dao của anh đâu?

Một mùi giấm lớn đã tràn ra.

Biết Phó Bạc Vân khẳng định mình lại ở kia bổ não mò mẫm hiểu lầm rắc rối chuyện tình cảm, Hứa Trầm Đình buồn cười giải thích:

"Giang gia đại thiếu gia, danh sách ở bên ngoài, scandal mỗi ngày đều lên hotsearch, muốn không biết cũng khó!"

Trên thực tế, cũng không phải như vậy.

Cậu không có hứng thú với những tin đồn kia, biết Giang Hoài Sơ dĩ nhiên là bởi vì Phó Bạc Vân, chẳng qua giờ phút này cậu cũng không thể nói kiếp trước quen biết.

Cái gì kiếp trước kiếp này nếu nói ra, sợ Phó Bạc Vân sẽ càng không thể bình tĩnh, ăn giấm càng nhiều.

Phó Bạc Vân hài lòng gật đầu, biết rõ đấy cũng là một phần khuyết điểm, hoàn toàn không hấp dẫn người khác, không cần lo lắng bạn nhỏ của anh sẽ bị người khác bắt cóc.

"Buổi tối nếu tôi trở về trễ, em cứ tự mình ngủ trước."

Phó Bạc Vân dặn dò Hứa Trầm Đình trước, cơ thể bạn nhỏ vẫn còn đang phát triển, không được thức khuya.

Hứa Trầm Đình ngẩng đầu nhìn Phó Bạc Vân một cái, thản nhiên mở miệng: "Không cần, lát nữa em sẽ trở lại trường học.”

Phó Bạc Vân: !!!

"Em đang trả thù tôi?"

Phó Bạc Vân nhíu mày tố cáo: "Em không muốn tôi đi thì trực tiếp nói ra, không cần quanh co lòng vòng như vậy.”

Người khác về trễ, nhiều nhất chính là phạt ngủ ở sô pha hoặc là ngủ thư phòng.

Anh về trễ, vợ trực tiếp bỏ chạy, làm sao có thể được?

Cuối cùng kiên quyết nói: "Tôi sẽ không đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK