Quý Thịnh quen dùng mánh khóe, rõ ràng chính là anh ta làm chuyện sai trái, nhưng anh ta cũng có thể cũng có thể hợp tình hợp lý đem trách nhiệm đổ cho người khác, lấy cảm tính và đạo lý đều tồi tệ.
Nghĩ đến vậy, anh ta nói chuyện càng lớn tiếng, càng tự tin thì càng có người chịu tin tưởng.
Đời trước, cậu đã bị anh ta lừa dối rất nhiều lần. Bất quá, hiện tại sẽ không thể lừa cậu được nữa.
Hứa Trầm Đình cắn cắn môi cuối cùng không nhịn được mà khóc thành tiếng:” Anh lừa tôi, anh lừa tôi.”
Phó Bạc Vân nhíu mày con ngươi lộ ra sự nghi hoặc, em ấy thật sự đang đau lòng sao? Trong lúc nhất thời không thể phân biệt được Hứa Trầm Đình đang đau lòng thật hay đau lòng giả, cuối cùng vẫn là những lời nói vừa rồi cũng chỉ là dỗ dành mình?
Không được khóc, không được khóc vì người đàn ông khác, không được, em chỉ có thể khóc trên giường của tôi, em chỉ có thể bị tôi hung hăng làm cho khóc. Phó Bạc Vân mím môi thành một đường thẳng băng, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo khóa chặt trên người Hứa Trầm Đình, trong nội tâm những suy nghĩ đen tối đang dần dần khuếch tán.
Hứa Trầm Đình nghiên người ôm eo Phó Bạc Vân , đem mặt trôn ở lồng ngực anh tư thế cực kỳ thân mật.
Phó Bạc Vân ngẩn người, khẽ nhướng mày, có chút không dám xác định, tiểu hài tử đây là cũng hắn bày tỏ?
Hứa Trầm Đình dùng cách tương tự, cầm di động đánh chữ rồi đưa cho Phó Bạc Vân xem: "em đang giả bộ"
Phó Bạc Vân khóe miệng hơi câu, con ngươi hơi hơi nhíu lại, thập phần vừa lòng. Dỗ dành Phó Bạc Vân đang mặt mày đen sì, Hứa Trầm Đình không nhịn được mà nghĩ: Đời trước chưa từng gặp Phó Bạc Vân dễ dàng dao động như vậy nha!
“ Anh không có lừa em” Quý Thịnh ôn tồn giải thích. Hứa Trầm Đình:” ô, ô,....”
“ Em nói chuyện đi, đừng có khóc nữa!” Quý Thịnh dần dần mất đi kiên nhẫn. Nghe vậy Hứa Trầm Đình lại càng khóc to hơn nữa.
“Em mà còn khóc nữa, chúng ta liền chia tay.”
Hứa Trầm Đình khóc không ngừng, làm cho Quý Thịnh thập phần bực bội, cùng không còn kiên nhẫn, liền trực tiếp lấy ra đòn sát thủ: "Nếu em không còn tin tưởng anh nữa chúng ta liền chia tay.”
Hứa Trầm Đình: "Được, đấy là anh nói, chia tay thì chia tay.”
“Anh…” Quý Thịnh Không nghĩ tới Hứa Trầm Đình thật sự chia tay với anh ta, anh ta còn muốn nói thêm để cậu suy nghĩ lại thì điện thoại lại trực tiếp bị cúp. Vừa cúp điện thoại xong, Hứa Trầm Đình vừa khóc lóc thảm thiết lúc trước, giây tiếp theo liền vô biểu tình đem số điện thoại của Quý Thịnh kéo đen.
“Thế nào? Em đã nói hai phút thì là hai phút đúng giờ chia tay.” Hứa Trầm Đình nhướng mày cười, nhìn Phó Bạc Vân bằng ánh mắt sáng lấp lánh, chói lọi viết: "Em rất lợi hại! Mau khen em đi!”. Phó Bạc Vân trầm ngâm suy nghĩ: "Ừm.”
Trả lời có lệ, không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Phải rút kinh nghiệm từ bài học xương máu. Không được quên.
Phó Bạc Vân thả Hứa Trầm Đình ra, bước xuống giường: "Em trước hết là đi rửa mặt trước đi, tôi đi ra ngoài một lát.”
“Anh đi đâu?” Hứa Trầm Ngôn theo bản năng hỏi Phó Bạc Vân.
Phó Bạc Vân vẻ mặt lạnh lùng, liếc liếc mắt một cái: "Hứa Trầm Ngôn, nhận rõ thân phận của chính mình đi.”
Phốc!
Cứu mạng, Phó Bạc Vân có phải hay không bị bệnh! Đay là từ nơi nào học được câu nói của bá tổng Mary Sue a!
“Tôi mua cậu về để làm vật tiêu khiển, lại không phải mua cậu về để làm tổ tông, tôi muốn đi nơi nào còn phải thông báo với cậu?” Phó Bạc Vân tư thế cao cao tại thượng, kiêu ngạo không chịu trói buộc.
Hứa Trầm Đình lạnh nhạt đáp:” Ồ”
Anh thật có bản lĩnh. Lại nối, Phó Bạc Vân quá độc miệng, đời trước không theo đuổi được cậu, cũng là một phần do cái miệng Phó Bạc Vân.
Nếu đời trước cậu nghe được câu này, cậu sẽ khóc thật to.
Nghe lại một chút, đây là lời lên nói đối với người mình thích hay sao? Cái thái độ này mà được gọi là biểu đạt tình yêu?
Phó Bạc Vân đúng là có hình thức biểu đạt rất độc đáo, phải đặc biệt giải thích, đơn giản mà nói chính là không cần để ý đến anh nói cái gì, đều là nói đùa mà thôi, chỉ cần chú ý đến biểu tình của anh khi nói xong.
Ví dụ như bây giờ.
Phó Bạc Vân nói xong những lời này, lúc sau đi đến của phòng cố ý thả chậm chân, trộm nhìn cậu một cái, rồi mới làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi ra khỏi phòng.
Phó Bạc Vân đây là đang muốn làm cái gì?
Đương nhiên là muốn nhìn sắc mặt của cậu, một bên kiêu ngạo mà chọc cậu tức giận, một bên lại xem sắc mặt sợ cậu giận dỗi.
Hứa Trầm Đình rũ mắt, khẽ cười một cái, vừa lồi vừa kéo, không hổ là anh.