"Cậu còn muốn trả lương?"
Trần Tư Giai giống như nghe được những lời gì đó khó tin.
"Vì sao tôi không cần tiền lương của tôi, cô nói hôm qua tôi vô cớ bỏ bê công việc tôi nhận, muốn sa thải tôi, tôi cũng không có dị nghị, nhưng cô vô duyên vô cớ muốn trừ đi một tháng tiền lương của tôi, nằm mơ."
Những chuyện khác, Hứa Trầm Đình không có ý định tranh cãi cái gì, cũng không cần thiết phải tranh cãi cái gì.
Cho dù hôm nay cậu tiếp tục ở lại, khẳng định về sau sẽ còn có hậu chiêu khác chờ cậu.
Dứt khoát hôm nay liền một lần xử lý xong, như vậy cậu còn có thời gian đi làm chuyện khác.
Cậu đã không còn là Hứa Trầm Đình nhát gan của trước kia, cậu sẽ không ủy khuất cầu toàn nữa, là của cậu, hắn nhất định phải theo lý mà tranh đấu.
Nếu ngay cả thứ thuộc về mình cũng không có dũng khí đi tranh giành, vậy cậu còn có tư cách gì mạnh miệng nói muốn bảo vệ Phó Bạc Vân đây?
"Cậu vắng mặt vô cớ, trừ một tháng lương của cậu thì sao? Cút đi.”
Trần Tư Giai cũng không cảm thấy hành vi như vậy của mình có cái gì không đúng, có chút không kiên nhẫn đuổi Hứa Trầm Đình.
Hứa Trầm Đình cũng không nhúc nhích, chỉ là biểu tình lạnh lùng đi rất nhiều.
"Cô chỉ là một trưởng ca nho nhỏ, sa thải nhân viên, khấu trừ tiền lương của nhân viên, cô ta nói không tính."
Trần Tư Giai từ trước đến nay luôn ỷ vào ông chủ đối với cô ta ưu ái, ở trong cửa hàng hất cằm sai khiến, không ít lần tìm nhân viên khác gây phiền toái.
Tất cả mọi người đều lăn lộn vì muốn kiếm miếng cơm, bình thường đều nhịn xuống.
Điều này làm cho Trần Tư Giai càng thêm đắc ý, càng cảm thấy địa vị của mình trong cửa hàng rất cao, nói cái gì chính là cái đó.
Trần Tư Giai không nghĩ tới Hứa Trầm Đình vẫn luôn thuận theo lại dám nói chuyện với cô ta như vậy.
Hơn nữa còn rất có khí thế, còn rất dọa người.
Chẳng qua, cô đuổi Hứa Trầm Đình đúng thật là do phía trên lên tiếng, có người làm chỗ dựa cho cô ta, cô ta có cái gì phải sợ.
Nghĩ đến đây, Trần Tư Giai thẳng lưng, thái độ càng thêm ngang ngược: "Tôi nói cho cậu biết, hiện tại là do tôi định đoạt. ”
"Tôi vắng mặt một ngày, cô muốn sa thải tôi, muốn khấu trừ một tháng lương của tôi, là như vậy sao?"
Hứa Trầm Đình một lần nữa tổng kết lại ý tứ của những lời Trần Tư Giai nói vừa rồi: "Quyết định này cô có thể làm chủ, đúng không?”
"Đúng."
Trần Tư Giai thập phần đắc ý: "Tôi khuyên cậu tự đi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt cậu đi, vậy thật sự rất khó coi.”
"Được, vậy thì báo cảnh sát đi! Tôi muốn xem cô đã sẵn sàng để làm cho tôi xấu hổ như thế nào.”
Hứa Trầm Đình không uổng chút nào, cậu còn chưa nói báo cảnh sát, Trần Tư Giai đã nói báo cảnh sát trước, vậy thì đến xem ai chiếm lý hơn một chút.
"Cậu!"
Trần Tư Giai tức giận, cô cho rằng Hứa Trầm Đình chỉ là một học sinh nhát gan sợ chuyện, uy hiếp cậu muốn báo cảnh sát, khẳng định liền in lặng ăn đắng chịu thiệt thòi, ngoan ngoãn cút đi.
Thật không ngờ Hứa Trầm Đình còn chưa xong.
"Báo cảnh sát đúng không! Đây đều là cậu tự tìm, muốn trách thì trách chính mình.”
Trần Tư Giai nhìn Hứa Trầm Đình một lúc lâu, đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Trần Tư Giai đột nhiên dùng sức kéo áo sơ mi đồng phục của mình ra, nút áo đều bay ra ngoài.
Đồng phục bị kéo ra, kéo đến vị trí bả vai, để lộ cảnh xuân.
Trần Tư Giai lấy hai tay xoa loạn tóc mình, vạt áo đồng phục cũng xiêu vẹo, một dáng vẻ nạn nhân bị xâm phạm, một bên phát ra tiếng kêu bén nhọn, một bên chạy ra ngoài: "A! Cứu mạng.”
Thủ đoạn vu oan giá họa như vậy, cũng không biết xấu hổ lấy ra chơi?
Hứa Trầm Đình lạnh lùng nhìn thao tác tao nhã vừa rồi của Trần Tư Giai, trào phúng cười khẽ một tiếng.
Nếu Trần Tư Giai muốn chơi, vậy cậu liền phụng bồi đến cùng.
Hy vọng Trần Tư Giai ngàn vạn lần đừng khóc, phía sau còn có chuyện thảm hơn đang chờ cô ta!
Cậu sẽ không quá nương tay, bởi vì cô ta không xứng đáng!