1,
Gần đây chỉ cần ở cùng Tiểu Lại, cô sẽ nằm sấp lải nhải trái một câu “Bao giờ chúng ta mới giao tác phẩm kỷ niệm hai năm thành lập chuyên mục ‘The Least Talk’ đây?”, sau đó phải một câu “Lúc nào anh mới viết lời tựa “Tình yêu của đời em” cho em?”. Quả thực là còn đáng ghét hơn cả Đường Tăng trong Đại Thoại Tây Du, giờ tôi đã hiểu vì sao Tôn Ngộ Không lại phản nghịch như vậy rồi.
Tôi sợ rất nhiều thứ trên đời, mà viết văn chính là một trong những truyện đó. Lấy áng văn chương này như lời nói đầu, giờ phút này tôi cũng không biết nói những điều này có phải là vô nghĩa không, cứ xem như là phần giới thiệu của “Tình yêu của đời em” vậy.
*
2,
Tiểu Lại là một cao thủ về kể chuyện, thậm chí còn là một bậc thầy kể chuyện cười, chỉ với một việc nhỏ đơn giản trong cuộc sống hàng ngày, nhưng dưới ngòi bút của cô ấy thì sẽ lập tức trở nên sinh động hẳn. Hệt như một tay đầu bếp, chỉ với một quả dưa leo mà cũng có thể khắc thành bông hoa.
—–Dùng cách nói phổ biến hiện tại chính là, tôi và Tiểu Lại đều không phải người ở đây, rời xa quê hương, làm việc và sinh sống ở một thành phố xa lạ. Chúng tôi vốn là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau, nhưng bỗng cảm mến nhau chỉ từ một ngày tình cờ gặp gỡ rồi từ những người xa lạ mà nay, chúng tôi đã chuẩn bị chúc mừng kỷ niệm ba năm ngày cưới rồi.
Và rồi những câu chuyện trong “Tình yêu của đời em”, tình yêu cũng dần được ấp ủ và lên men trong sự bình dị ấy.
*
3,
Tôi nghĩ tôi và Tiểu Lại đều thuộc tuýp người rất dễ thoả mãn.
Chỉ một hành động đơn giản, một ánh mắt, một nụ cười đã có thể khiến đối phương hạnh phúc cả ngày. Những ngày như thế cứ vô tình trôi qua, khi ngoái đầu lại, những khoảnh khắc xúc động ấy đã khắc sâu trong ký ức, hệt như những hoạ tiết khắc trên đồ bạc vậy, càng vuốt càng sáng bóng.
Trước khi gặp Tiểu Lại, sau giờ làm việc, nếu có thời gian thì tôi luôn thích xuống xe cách chỗ ở của mình hai trạm rồi chầm chậm đi về, không nghĩ ngợi gì, nhìn ngắm những chiếc đèn neon đắm mình trong thành phố, để mặc trí tưởng tượng bay xa, mọi thứ bỗng trở nên thật đơn giản và nhẹ nhàng. Tận cho đến nhiều năm sau, khi nghe được bài hát nổi tiếng của Trần Sở Sinh, tôi mới có sự đồng cảm như bản thân mình từng trải, hoá ra trong khung cảnh ấy, tôi cũng chính là một phần trong khu rừng xi măng của thành phố này.
Thế nhưng khi gặp được Tiểu Lại, rất nhiều quỹ đạo trong lúc lơ là bỗng thay đổi, hoá ra cuối tuần thăm hỏi bạn bè đã biến thành cuộc sống lấy việc nhà và nấu cơm làm trung tâm, còn đi dạo phố là một việc tất yếu trong cuộc sống. Hoá ra những bữa tiệc tùng ban đêm cũng dần bị mấy phim truyền hình và tiết mục đầy tâm trạng như “Nghĩa nặng tình thâm” hay “Ngôi nhà hạnh phúc” chiếm dụng. Hay cũng sẽ phát cuồng, nhảy nhót cổ vũ vì thần tượng bạn thích chiến thắng, hay là vì những cái cớ vốn chẳng hề tồn tại mà cho phép đối phương ăn nhiều thêm một phần.
Mọi thứ dần trở có quy luật trong sự rối loạn, cuộc sống cũng trở nên bình lặng theo quy luật.
*
4,
Sau một thời gian dài bên nhau, thói quen sinh hoạt của hai người đều vô thức bị đối phương chi phối và ảnh hưởng. Lúc đầu thì tự nhận mình là người mạnh mẽ ngang ngược, nhưng sau một thời gian dài ở chung với Tiểu Lại, tôi mất dần chỗ đứng, cuối cùng thì nhận ra tất cả những cái danh hiệu ấy đều chuyển dời sang người cô; tôi tự nhận mình là một tay chuyên ăn trái cây, nhưng có thể cướp được quả táo tiếp theo trong miệng của Tiểu Lại thì đó chính là một việc siêu cấp may mắn.
“Tật xấu” của chúng tôi cũng từ đó mà chuyển dời sang người của đối phương.
Tôi học được cách ăn hành lá chấm nước tương của người miền Bắc, cũng học được kỹ năng mắng chửi người khác siêu ‘nghệ’ của Tiểu Lại; còn Tiểu Lại thì học được cách pha nước tương và đường với nhau chính là một gia vị ngon tuyệt, và tôi cũng đồng ý với quan điểm xoài xanh chấm nước tương là một món ngon hết sảy.
*
5,
Vì vậy, bây giờ nghĩ lại, duyên phận đúng là một điều tuyệt diệu, bỗng một ngày nó rơi xuống trên hai con người chẳng quen biết gì nhau.
Hai mươi năm cô đơn đổi lấy quãng đời còn lại cùng đi bên nhau, có lẽ trong sự vui buồn tầm thường ấy, mọi thứ mới thể trở nên đẹp đẽ lạ thường.
Hi vọng sau mấy chục năm nữa, chúng tôi vẫn có thể đứng ở nơi hạnh phúc rực rỡ nhất.
*
6,
Thực tế, đối với tôi mà nói, “Tình yêu của đời em” hoàn toàn là những câu chuyện tập hợp lại những chuyện xấu hổ của tôi.
Có điều nghe Tiểu Lại nói, gần đây nó rất nổi tiếng trên diễn đàn và “The Least Talk”. Sau khi Tiểu Lại lần lượt “Tô vẽ cho đẹp và nói xấu” xong, trong lúc nhất thời, những ý tưởng và bản vẽ về Mộc Mộc ngày càng nhiều thêm. Là vai nam chính, tôi không nghĩ tới những chuyện xấu hổ trong cuộc sống của mình có thể khiến nhiều độc giả vui vẻ đến thế.
Chẳng lẽ tôi như một “Quả vải” trong lịch sử kia, chỉ để giành lấy nụ cười của Quý Phi sao?
Cũng không sao cả, câu chuyện đơn giản, cuộc sống cũng bình lặng, nhưng điều quan trọng là phải giữ lửa trái tim thế nào. Nếu điều này mang đến niềm vui cho cuộc sống đầy tình yêu thương của mọi người —-vậy thì cũng đáng.
Tiểu Lại, có phải thế này không?
*
7,
Cuối cùng Tiểu Lại cũng viết xong “Tình yêu của đời em” rồi, cũng nhờ vào sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người mới có thể tiếp tục kiên trì được. Bây giờ sách đã hoàn thành, Tiểu Lại có thể yên tâm ăn trái cây và xem những phim truyền hình chiếu đi chiếu lại mấy trăm lần của cô rồi. Cuối cùng Mộc Mộc cũng không vì những câu truyện cười mà phải chịu đựng ngày nào cũng bị Tiểu Lại nghiêm hình bức cung nữa, rốt cuộc có thể yên tâm mỗi ngày chơi bóng đá và xem DVD mình yêu thích rồi.
Sáng nay tôi nghe Tiểu Lại nói: “Mộc Mộc à, trên diễn đàn có người muốn gặp anh nè, muốn nhìn văn chương anh viết, còn muốn bỏ tiền ra thuê anh mấy tiếng luôn đó.” Tôi hơi ngớ người, đáp một câu: “Lần này bọn mình đã có khoản tiền cọc nhà rồi…Em có thể thuê nó.”—–
Tuy rằng bản thân nhất thời không thể chấp nhận được sự thay đổi này, nhưng tôi vẫn muốn dành lời dẫn này để cảm ơn mọi người đã yêu thích “Tình yêu của đời em”, cũng mong mọi người có thể tìm thấy niềm vui và hạnh phúc của riêng mình như Mộc Mộc và Tiểu Lại.
Trong “Tình yêu của đời em”, cả nhà Mộc Mộc hệt như là gia đình ngôi sao, Mộc Mộc, mẹ Mộc Mộc, bố Mộc Mộc, thậm chí là cả bạn học của Mộc Mộc……..Một đám, một đống (từ miêu tả kỳ lạ ghê, tại sao tôi lại nghĩ đến từ này nhỉ) đều trở nên sinh động dưới ngòi bút của Tiểu Lại, vui thật, những hiểu lầm và trò hề vui nhộn không chỉ xảy ra trong gia đình này.
Bên trong ghi lại bước đi vội vã của Mộc Mộc và Tiểu Lại trong những khung cảnh đẹp đẽ và bình lặng, những câu chuyện và tâm trạng ngắn ngắn dài dài được độc giả cầm trong tay lật xem, có lẽ sẽ cảm nhận được một phần sự rung động và ngọt ngào giống như đã từng trải vậy.
*
8,
“Sáp nữ lang” của Chu Đức Dung có một đoạn miêu tả về tình yêu rất thích hợp với Mộc Mộc và Tiểu Lại: Tình yêu hoàn hảo đòi hỏi hai người yêu nhau không hoàn hảo cùng nhau hoàn thành, giống như đã viết trong khúc dạo đầu của “Tình yêu của đời em”. Bà chị Tiểu Lại và cậu em Mộc Mộc chính là hai người yêu nhau không hoàn hảo điển hình, người nào cũng có khuyết điểm và tật xấu, nhưng chính nhờ sự khác biệt này mới khiến hai người không hoàn mỹ, vốn không liên quan gì tới nhau trở nên dung hoà và bù trừ lẫn nhau.
Vì vậy, hi vọng mọi người có thể tìm được Mộc Mộc của riêng mình, có thể tìm được Tiểu Lại của riêng mình.
Sau khi ở bên Mộc Mộc, câu hỏi thường hay gặp nhất là: Hai người quen nhau như thế nào?
Mỗi khi bị hỏi, mặt Mộc Mộc đỏ bừng hệt như mình vừa phạm lỗi tày trời gì đấy, tiện thể cụp đôi mắt xuống rồi bắt đầu nói dối: Tụi tôi cùng ngồi chung một chiếc xe buýt, bởi vì em ấy quên bóp tiền nên tôi mua vé xe giúp, thế là quen nhau.
Tôi đã chủ động bắt chuyện với em ấy lúc đang đi trên đường.
Rồi là quen nhau lúc mua đồ ăn ngoài chợ.
……
Và phiên bản buồn cười nhất và kỳ quặc nhất đến từ suy đoán của một người bạn:
Người bạn: Cậu là người ở đâu?
Tiểu Lại: Tần Hoàng Đảo.
Người bạn: Còn Mộc Mộc thì sao?
Tiểu Lại: Đảo Hải Nam.
Người bạn: (như suy tư gì đấy) Ồ, đều là dân đảo cả sao. Vậy hai người nhất định quen nhau lúc đi chèo thuyền đúng không?
Tiểu Lại: ……
Xem ra, câu hỏi quen nhau như thế nào suy cho cùng cũng là một câu hỏi.
Được rồi, vậy bắt đầu từ chỗ này đi, cùng nhau chứng kiến những tháng ngày dù đã bị năm tháng gột rửa mà vẫn toả sáng rực rỡ.
(1) “The Least Talk” dựa trên tiểu thuyết có chủ đề thanh thiếu niên, với thông tin và giải trí là cấp dưới. Được phát hành mỗi tháng một lần, được chia thành các chuyên mục, truyện ngắn, tiểu thuyết, loạt bài dài, truyện tranh, đọc và chỉnh sửa tương tác và câu đố trò chơi. Giống chư chuyên mục tâm sự của Việt Nam.
(2) Dương Quý Phi thích ăn vải từ lâu đã thành giai thoại nổi tiếng lịch sử Trung Quốc. Để làm vừa lòng Dương Quý phi, Đường Huyền tông đã ra lệnh lập ra con đường “cống đạo” chạy dài mấy nghìn dặm từ Lĩnh Nam tới Trường An.
(3) Bộ phim “Sáp Nữ Lang” được cải biên từ 5 câu chuyện tranh của Nhật Bản xoay quanh 4 cô gái là Hà Tố Bình, Như Nam, Vạn Linh, Ha Muội cùng với 4 chàng trai Vương Hạo, Hỷ, Bảo Đường, Mật Âu