Ngày 5 tháng 5 năm 2004
A Chanh đi công tác về với vẻ mặt uể oải, cũng không chào hỏi ai mà về phòng đóng cửa lại, mãi vẫn không chịu ra. Lúc ăn cơm chiều Mộc Mộc gõ cửa hồi lâu, vất vả lắm mới kéo anh ấy ra ngoài được.
Mộc Mộc: A Chanh, rốt cuộc mày bị sao vậy? Mất bóp tiền hả?”
A Chanh (ủ rũ cụp đuôi): Không phải.
Tiểu Lại: Bị sếp chửi hả?
A Chanh: Cũng không phải.
Mộc Mộc (sốt ruột): Vậy rốt cuộc mày sao đấy, mày nói gì đi chứ.
A Chanh (thở dài): Haiz!
Tiểu Lại: Tôi biết rồi, Lili từ chối anh!
A Chanh: Mẹ nó, tôi liều mạng với Tiểu Lại cô…….
Mộc Mộc: Rồi rồi, Tiểu Lại đừng làm loạn nữa. A Chanh, rốt cuộc là sao thế, mày nói đi, mày định làm tụi tao tức chết đó hả. Biết đâu tụi tao có thể nghĩ cách giúp mày thì sao?
A Chanh (muốn nói lại thôi): Hay là thôi đi.
Mộc Mộc: Mày nói thử xem, nói ra để mọi người nghĩ cách cho mày.
A Chanh: Được rồi. Haiz……Thật ra lần này tao đi công tác cũng có mặt Lili.
Tiểu Lại: Tốt quá chừng, chẳng phải là một cơ hội tốt để biểu hiện sao.
A Chanh: Nhưng mà…….Nhưng mà……Tôi, tôi không biểu hiện tốt.
Mộc Mộc: Tao còn tưởng chuyện gì to tát lắm, lần này không biểu hiện tốt thì đợi lần sau.
A Chanh: Nhưng mà lần này khác, Lili sẽ không bao giờ để ý đến tao nữa.
Mộc Mộc: Mày làm tao lo muốn chết, rốt cuộc là chuyện gì?
A Chanh: Lần này tụi tao đi công tác không nhiều việc lắm, làm xong việc thì tao dẫn Lili đi ngâm suối nước nóng. Nghe nhân viên ở đó bảo có hai mức giá cho phòng thay đồ, phòng đơn sơ thì 5 tệ, còn phòng VIP thì 50 tệ. Vì tiết kiệm tiền nên tao chọn phòng thay đồ đơn sơ. Ai ngờ phòng đơn sơ chỉ là mấy tấm ni lông đen được vài khung tre mỏng chống đỡ, Lili vừa bước vào không bao lâu thì tấm ni lông bị gió thổi đổ, Lili vừa cởi đồ xong lập tức……..Hôm đó là cuối tuần nên có rất đông người, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cô ấy……Sau đó, từ lần đó tới giờ cô ấy vẫn chưa hề nói với tao câu nào.
Tiểu Lại: orz…..Anh nén bi thương.
Mộc Mộc: Chuyện này dạy chúng ta rằng —–Không nên keo kiệt!
A Chanh: …….
***
2,
Ngày 10 tháng 5 năm 2004
Trước khi yêu nhau, tôi ngưỡng mộ Mộc Mộc nhất: Tuy rằng là con trai nhưng rất am hiểu về mỹ thực, còn thành thạo mọi thứ chiên xào hấp rán. Có thể ăn cơm Một Mộc nấu mỗi ngày —– chính là ước mơ xa xỉ của Tiểu Lại.
Sau khi yêu nhau, Tiểu Lại cũng từng xa xỉ mỗi ngày………Nhưng cục diện này nhanh chóng bị Mộc Mộc xảo quyệt phá huỷ.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, em có biết làm cánh gà om không?
Tiểu Lại (xấu hổ): Em không biết.
Mộc Mộc: Không sao, để anh dạy em. (tay cầm tay dạy trong nhà bếp, ở đây rút gọn 5000 chữ cách làm cánh gà om)
Ngày hôm sau.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, anh hấp cá vược cho em này, em đến đây xem này.
Tiểu Lại: Vâng.
Mộc Mộc cầm tay dạy trong nhà bếp, ở đây rút gọn 5000 chữ cách làm cá vược hấp.
Ngày thứ ba.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, hôm nay anh mua móng heo, anh làm cho em ăn nhé.
Tiểu Lại: Vâng.
Mộc Mộc cầm tay dạy trong nhà bếp, ở đây rút gọn 5000 chữ cách làm móng heo kho tàu.
Ngày thứ tư.
Ngày thứ năm.
____
Mộc Mộc: Tiểu Lại, bây giờ em biết làm hết rồi đúng không?
Tiểu Lại (kiêu ngạo): Ha ha, về cơ bản em đã học được hết tay nghề của anh rồi.
Mộc Mộc: Vậy tốt qua, hôm nay em bắt đầu nấu từng món cho anh ăn nhé, để anh tới kiểm chứng.
Tiểu Lại (tung ta tung tăng): Được thôi.
Sau đó, đoạn hội thoại giữa Mộc Mộc và Tiểu Lại trước khi tan sở như sau:
Mộc Mộc: Tiểu Lại, hôm nay anh muốn ăn canh rau củ thịt viên!
Tiểu Lại: Da được, để em nấu.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, hôm nay nấu móng heo kho tộ nhé?
Tiểu Lại: Không thành vấn đề.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, đã lâu không ăn cánh gà om rồi nhỉ.
Tiểu Lại: Anh về nhà là có thể ăn ngay.
…..
Ngày tháng cứ chầm chậm trôi qua như thế ——
Mộc Mộc (ý tứ sâu xa): Aiz, bạn gái biết nấu cơm đúng là điều hạnh phúc. Em phải biết rằng, ước mơ xa xỉ nhất của anh chính là ngày nào cũng được ăn những món thơm phức do bạn gái nấu.
Tiểu Lại: orz…..Không ngờ chính sự xa xỉ của anh đã cắt đứt sự xa xỉ của em…..
Tiểu Lại tổng kết: Tiểu Lại quá ngây thơ, còn Mộc Mộc quá xảo quyệt.
***
3,
Ngày 16 tháng 5 năm 2004
Cuối cùng Mộc Mộc cũng trở về, còn mang rất nhiều đặc sản quê nhà.
Lúc gặp mặt nhau rất xấu hổ. Sau khi giúp anh dọn dẹp hành lý xong thì Mộc Mộc rủ cùng ra ngoài ăn cơm.
Tiểu Lại trả lời được.
Chúng tôi một trước một sau đi vào con ngõ nhỏ hơi tối, bởi vì hôm qua trời mưa, hơn nữa cách đấy không lâu có đội thi công nên có mặt đường đọng lại rất nhiều nước. Nếu vô tình giẫm phải thì sẽ bắn bùn lên hết ống quần. Mộc Mộc đi đằng trước, cẩn thận nhìn đường, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn Tiểu Lại. Đèn đường tối tăm, không thể thấy được biểu cảm của anh, mặt đường dưới chân gập ghềnh nên trái tim cũng lên xuống theo.
Không biết đáp án anh sắp nói, có phải là đáp án mà Tiểu Lại đang mong đợi hay không.
Nếu không phải, vậy chuyến đi này sẽ là chuyến đồng hành cuối cùng rồi nhỉ?
Nghĩ như vậy, bước chân đi sau anh bỗng trở nên thật nặng nề.
Đi vào một ngã rẽ. Mộc Mộc chợt dừng bước, Tiểu Lại thấy anh vươn tay ra đưa đến trước mặt mình: “Đưa cho anh.”
Tiểu Lại đờ người trong giây lát, không hiểu ý của anh là gì. Tiểu Lại đứng yên suy nghĩ một lát, đoán chắc anh muốn lấy lại chìa khoá nhà của Tiểu Lại —– như vậy chính là từ chối sao? Nhưng mà cũng không cần tàn nhẫn vậy chứ? Trước khi bên môi giới nâng giá cũng phải thông báo trước một tháng cơ mà, còn nữa, A Chanh mới chủ nhà chứ đâu phải là anh!!
Ngay lúc Tiểu Lại tức giận đến độ muốn phun lửa thì Mộc Mộc rất tự nhiên nắm lấy tay của Tiểu Lại, nói: Đi thôi.
Anh nắm tay của Tiểu Lại, hai người sóng vai đi trên đường.
Anh nói: Chúng ta ở bên nhau đi. Lần này đi, anh đã ép bản thân không liên lạc với em, nhưng anh lại rất nhớ em. Anh nghĩ cuối cùng anh cũng hiểu rõ tình cảm dành cho em là gì rồi.
Tiểu Lại căng thẳng đến nỗi không thể thốt ra chữ “Ừ”, hoặc giống như đang năm mơ, lo lắng nếu thở mạnh chút thôi sẽ phá vỡ giấc mơ sâu đẹp này. Để mặc anh dắt tay tiếp tục đi.
Mộc Mộc (chỉ vào hai người đang nắm tay nhau): Ờm, mấy đôi khác có giống tụi mình không??
Tiểu Lại: Rốt cuộc là làm sao vậy ạ??
Mộc Mộc: Ý anh là hình như phải nắm tay mới đúng, mười ngón tay cứ giơ trên không vậy đúng là kỳ lạ, giống như đang đỡ đồ vật vậy. Phim truyền hình trên TV cũng đâu có giống hai đứa mình.
Tiểu Lại:……?
Thế là, cuối cùng chúng tôi ở bên nhau.
****
4,
Ngày 17 tháng 5 năm 2004
Buổi hẹn hò đầu tiên sau khi trở thành người yêu, lựa chọn KFC —– đi ăn “Combo gia đình” với bạn trai là ước mơ bấy lâu nay của Tiểu Lại. Bởi vì cảm giác ấm áp, ăn “Combo gia đình” giống như hai người đã thật sự trở thành người một nhà vậy.
Vì chuyện ở công ty nên Mộc Mộc đến trễ một chút, Tiểu Lại kiếm chỗ ngồi rồi một mình đợi ngồi bên trong KFC. Vì nhàm chán nên Tiểu Lại mua một quyển tạp chí ở sạp báo vừa xem vừa đợi.
Không biết một bà lão và một cậu bé cỡ năm sáu tuổi ngồi đối diện từ khi nào, cậu bé vừa liếm cây kem ốc quế trong tay, đồng thời mong ngóng nhìn Tiểu Lại.
Cậu bé (chỉ vào tạp chí trên tay của Tiểu Lại): Bà ơi, cháu cũng muốn xem!
Bà nội: Cháu xem không hiểu đâu, ăn kem đi, tiểu Hiên ngoan.
Cậu bé: Không sao, cháu muốn xem. Bà mua cho cháu, mua cho cháu đi.
Tiểu Lại: Ấy, chị cho em nhé?
Cậu bé: Ai thèm, em không cần chị cho.
Bà nội: Được rồi, cháu ở đây chờ nhé, bà đi mua ngay.
Năm phút sau bà nội quay lại, cầm một quyển tạp chí giống của Tiểu Lại, đồng thời liếc nhìn Tiểu Lại bằng ánh mắt khinh thường.
Tiểu Lại xem tạp chí nhàm chán, cô đến mua một hộp gà viên KFC, về chỗ ngồi vừa xem vừa ăn.
Cậu bé (chỉ vào gà viên KFC trong tay của Tiểu Lại): Bà ơi, cháu muốn ăn gà viên KFC.
Bà nội: Cháu đã ăn một hamburger và hộp khoai tây chiên lớn rồi. Hôm khác rồi ăn, tiểu Hiên ngoan nhé.
Cậu bé (khóc bù lu bù loa): Không chịu đâu, cháu muốn ăn, muốn ăn cơ!
Bà nội (bất đắc dĩ): Được được được, bà nội đi mua liền.
Năm phút sau bà nội trở lại, cầm một hộp gà viên KFC cỡ vừa, đồng thời còn liếc xéo Tiểu Lại một cái.
Không biết qua bao lâu, Mộc Mộc hối hả chạy đến, thở hồng hộc ngồi xuống.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, em gọi đồ ăn đi, mệt muốn chết.
Tiểu Lại: Dạ, anh đợi tí, em đi gọi Combo gia đình nhé.
Bà nội (đột nhiên đứng lên, nhìn về phía Tiểu Lại hét lớn): Tôi chưa từng thấy người nào thiếu đạo đức như cô! Đúng là quá xấu xa!
Mộc Mộc:?
Tiểu Lại:…….
****
5,
Ngày 20 tháng 5 năm 2004
Sau khi tan làm, Tiểu Lại đợi Mộc Mộc ở trạm xe điện ngầm, sau đó cùng nhau về nhà.
Mộc Mộc & Tiểu Lại: Búa, kéo, bao…….
Tiểu Lại:……Em thắng rồi! Nhanh lên, anh chuẩn bị quần áo đi, em bắt đầu chọc nhá!
Mộc Mộc: Em đợi xíu! Ý anh là chọn người thắng hay chọn người thua.
Tiểu Lại: Cuối cùng là chọn thắng hay thua.
Mộc Mộc: Người thua mới có thể chọc!
Tiểu Lại: Anh không biết xấu hổ hả? Còn mặt mũi không hả? Anh có còn là đàn ông hay không?
Mộc Mộc: Em bớt công kích cá nhân đi, trước đó cũng đã nói là người thắng được chọc đâu!
Tiểu Lại: Vớ vẩn, em không thèm quan tâm, nếu quyết định thắng thua thì đương nhiên người thắng được chọc rồi, em mặc kệ anh. Em chọc chọc chọc…….
Mộc Mộc (giấu giếm):……Không cho tức là không cho, không cho…….
Tiểu Lại: Ha ha, em chọc được rồi! Tiếp nào!
Tiểu Lười & Mộc Mộc: Búa, kéo, bao…….
Tiểu Lại: Em biết ngay anh sẽ ra kéo mà, khà khà……
Mộc Mộc: Chỗ nào……nào là kéo chứ, rõ ràng là búa mà, tại ngón tay anh hơi chìa ra thôi……
Tiểu Lại: Anh có biết xấu hổ không? Có muốn mặt nữa không? Có còn là đàn ông không hả? Đây mà là hơi sao? Nguyên một đầu ngón tay mà anh kêu là hơi hả?
Mộc Mộc:……Em chọc đi!
Tiểu Lại: Một hai ba…….Ha ha…..Lại chọc một cái, một hai ba…….
Mộc Mộc: Chỉ cho phép chọc một lần thôi, em chơi xấu! Không được như vậy, không chơi với em nữa.
Tiểu Lại: Vừa nãy anh cũng chơi xấu đấy thôi, nếu anh không chơi xấu thì sao em chơi xấu được?
Mộc Mộc: Vậy……Tụi mình chơi lại lần nữa.
Tiểu Lười & Mộc Mộc: Búa, kéo, bao…….
Tiểu Lại: Ha ha……Em lại thắng rồi…..
Mộc Mộc: Gì chứ, lần này chơi ba lần, nếu thắng hai lần mới tính!!!
Tiểu Lại: Anh có biết xấu hổ không? Có muốn mặt nữa không? Có còn là đàn ông không hả? Đệch, em năm lần thắng ba thì tính thế nào đây! Nhanh đến đây, đứng đàng hoàng nào!
Mộc Mộc: Được rồi, xem như anh nhường em, đến đây đi!
Tiểu Lại: Anh đừng bày ra vẻ thấy chết không sờn nữa đi, xem em tung chiêu đây! Á, chưa chọc được, hừ, lại bù hai lần…….
Mộc Mộc: Em chọc thêm hả, vậy anh cũng chọc lại em……
——-rốt cuộc là tụi tôi đang làm cái gì vậy?
Chúng tôi chơi búa, kéo, bao quyết định thắng thua, người thắng có thể dùng ngón trỏ chọc vào rốn của đối phương qua lớp quần áo. Nếu kéo phẳng áo thì rất khóc chọc trúng.
Một trò chơi như vậy trên tàu điện ngầm có thể dùng để giết thời gian.
****
6,
Ngày 23 tháng 5 năm 2004
Buổi họp lớp của Mộc Mộc, lúc giới thiệu Tiểu Lại thì mọi người hô to, cả nhóm ồn ào đòi kể lại chi tiết. Vì chăm sóc Tiểu Lại, Mộc Mộc chủ động gánh chịu “Mọi hành vi phạm tội”, vừa tự biên tự diễn khiến ngay cả Tiểu Lại cũng nhanh chóng tin là thật nữa.
Lúc về đến nhà, Tiểu Lại hơi hụt hẫng. Lập luận “Nếu anh ấy thích bạn, anh ấy sẽ chủ động theo đuổi bạn; nếu anh ấy không thích bạn, cho dù bạn có chủ động theo đuổi cũng chả có ích gì” đè nén khiến Tiểu Lại không thở nổi.
Vì để nghiêm trị lúc trước Mộc Mộc không chủ động theo đuổi Tiểu Lại! Để trả thù bạn học Mộc Mộc vì hai tuần tra tấn trước đây! Tiểu Lại quyết định: Bắt đầu từ bây giờ, ngày nào Mộc Mộc cũng phải viết một bức thư tình cho mình! Một bức thư không được dưới một ngàn chữ!
Mộc Mộc chết sống không chịu, Tiểu Lại đành phải vừa đánh vừa xoa, vừa lừa vừa gạt, chỉ thiếu không một khóc hai nháo ba thắt cổ mà thôi…….Cuối cùng Mộc Mộc cũng đồng ý! Oh yeah! Tiểu Lại đi siêu thị mua một cuốn sổ tay cực kỳ xinh đẹp đưa cho Mộc Mộc.
Ngày đầu tiên, Mộc Mộc giao bản thảo trước 11 giờ tối —— sau đó đặt vào trong tay của Tiểu Lại ——
Mộc Mộc (cảm động): Tiểu Lại, đây là lần đầu tiên anh viết thư tình cho em. Anh đặt hết lòng dạ vào, em phải biết rằng viết văn khó thế nào đối với một người học chuyên ngành Kinh tế như anh. Vậy nên em phải đọc nghiêm túc vào, sau đó đánh giá thật công tâm, biết chưa?
Tiểu Lại (phấn khích): Đương nhiên rồi, nhất định mà.
Mộc Mộc: Vì thế Tiểu Lại, để anh không mất đi sự nhiệt tình, em viết bao nhiêu chữ thì sau đấy em cũng nên viết bấy nhiêu chữ cho bài cảm nghĩ đúng không.
Tiểu Lại (vẫn không hay biết mình trúng kế): Đương nhiên rồi, anh yên tâm. Anh viết bao nhiêu chữ thì em sẽ viết bài cảm nghĩ bấy nhiêu chữ.
Mộc Mộc: Thành giao.
…..
Tiểu Lại (cảm động sau khi đọc xong): Anh đã thích em từ lâu rồi sao, nhưng mãi không thể xác định là thích hay yêu sao? Thật sự là nếu em không chủ động tỏ tình thì một tháng sau anh cũng sẽ chủ động theo đuổi em sao? Anh đúng là……
Mộc Mộc (gật đầu lia lịa): Đúng vậy đúng vậy. Tiểu Lại, em phải tin tưởng anh, anh luôn nghĩ như vậy, chỉ có em không chờ nổi tỏ tình trước mà thôi.
Tiểu Lại: Em biết rồi…..
Mộc Mộc: Tiểu Lại, em cần bài cảm nghĩ nữa nha, anh đợi em. Nhất định phải trong đêm nay nhá, anh hồi hộp quá đi.
Tiểu Lại: Nhưng mà đã 12 giờ rồi, ngày mai em còn phải đi làm nữa.
Mộc Mộc: Nhưng nếu anh đã viết thư tình mà không viết bài cảm nghĩ trong cùng ngày thì trong lòng anh sẽ buồn lắm đó.
Tiểu Lại (khó xử): Được rồi được rồi, em viết là được chứ gì……
Tiểu Lại viết bài cảm nghĩ cho bức thư tình đến tận hơn 1 giờ sáng, ngày hôm sau, Tiểu Lại dụi đôi mắt buồn ngủ đi làm, không hề chú ý tới Mộc Mộc đang đứng kế bên cười ranh mãnh.
12 giờ đêm ngày hôm sau.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, đây chính là bức thư tình anh vắt hết óc suy nghĩ, xuất phát từ tận sâu đáy lòng của anh đấy, em nhất định phải nghiêm túc đọc đó nha. Nếu em không đọc thì anh sẽ mất đi sự nhiệt tình, vậy em nhất sẽ giao bài cảm nghĩ trong hôm nay đúng không?
Tiểu Lại:…..Được.
Tiểu Lại viết bài cảm nghĩ cho bức thư tình đến tận hơn 2 giờ sáng, ngày hôm sau, Tiểu Lại dụi đôi mắt buồn ngủ đi làm, không hề chú ý tới Mộc Mộc đang đứng kế bên cười ranh mãnh.
Ngày thứ ba.
Ngày thứ tư.
…..
Tiểu Lại (ngáp lên ngáp xuống): Mộc Mộc, sau này anh không cần viết thư tình nữa, thật sự không cần đâu.
Mộc Mộc (giả vờ không vui): Hả, tại sao vậy? Thật sự không cần sao? Em chắc chắn chứ? Đi ngang qua thôn này thì sẽ không có cửa hàng nữa đâu, em thật sự không đổi ý đấy chứ? Đây là bức thư tình anh hết lòng hết dạ viết, là cách để anh và em gia tăng tình cảm và giao tiếp tốt hơn.
Tiểu Lại (trợn trắng mắt —- vì giấc ngủ ngon, có đánh chết cũng không đổi ý): E hèm, tụi mình giao tiếp theo cách riêng, không cần phải viết thư tình đâu.
Mộc Mộc (cười trộm): Thành giao!
Mộc Mộc tổng kết: Thật ra ai “Tỏ tình” trước cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là tụi mình có thể ở bên nhau.