Ngày 05 tháng 09 năm 2007
Sau khi tiễn bố mẹ Mộc Mộc đến nhà ga, trên đường trở về Tiểu Lại chợt cảm khái.
Tiểu Lại: Em thấy mẹ vất vả quá, đúng là không dễ dàng.
Mộc Mộc: Đúng vậy, ngày nào mẹ cũng nấu cơm cho tụi mình, ngày nào cũng thay đổi để nấu các món đa dạng cho tụi mình.
Tiểu Lại: Ấy, đúng là như vậy. Nhưng ý em nói vất vả là chỉ chuyện khác.
Mộc Mộc: Chuyện nào cơ?
Tiểu Lại: Em nghĩ, bố ngáy lớn tiếng quá, mặc dù tối nào cũng đóng cửa phòng nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng ngáy vang trời của bố, em phải trằn trọc hồi lâu mới ngủ được. Nhưng còn mẹ thì sao? Nhất định mẹ không ngủ ngon được.
Mộc Mộc: Tiếng ngáy của ông già cực lớn nhưng không ảnh hưởng giấc ngủ, dù sao em chìm vào giấc ngủ nhanh lắm.
Tiểu Lại (khinh thường): Đúng, anh không tim không phổi, chưa mất ba phút đã lăn ra ngủ, ai có thể so với anh được. Nhưng vẫn còn may, anh không bị di truyền về điểm này của bố anh. Người khổ chính là mẹ, sống cả đời với bố, ngày nào cũng chìm vào giấc ngủ trong tiếng ngáy như sấm vậy.
Mộc Mộc: Vậy chắc là vợ chồng già rồi nên đã tập thành quen, nói không chừng nếu bố không ngáy thì mẹ còn không ngủ được ấy chứ. Em không thấy nhiều nhà văn viết bài nói đây mới là tình yêu vĩ đại sao.
Tiểu Lại: Anh tưởng anh đang viết “Chicken Soup for the Soul” nhân văn đấy à? Những nhà văn đó chỉ kiếm tiền nhuận bút lừa mấy cô gái nhỏ thôi. Anh thực tế xíu đi. Dù sao bây giờ em cảm thấy mình nên định nghĩa lại hạnh phúc.
Mộc Mộc: Định nghĩa thế nào?
Tiểu Lại: Tìm một ông chồng không ngủ ngáy —— là chuyện may mắn và hạnh phúc nhất của các cô gái trên thế giới này.
Mộc Mộc:…..
***
2,
Ngày 14 tháng 09 năm 2007
Phim sitcom mỗi tuần một lần đến hẹn lại lên (Mộc Mộc: Em cút đi, làm gì mỗi tuần một lần, chỉ cần em nhớ ra thì ngày nào cũng bắt anh phải diễn với em)
Hôm nay bộ phim sitcom có tên là —– <Thả thính trên xe buýt>.
Tiểu Lại: Hôm nay anh sắm vai là một trai đẹp đi.
Mộc Mộc (tự luyến): Bản thân anh đã rất đẹp trai rồi.
Tiểu Lại: Đây không phải là trọng điểm! Em nói trước về nội dung cho anh nghe. Anh đang đi trên đường thì phát hiện có một người đẹp đang đi tới, anh lập tức yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì vậy, anh bước đến chủ động thả thính, thổ lộ tình cảm với cô gái ấy.
Mộc Mộc: Ồ, được, anh biết rồi. (lập tức nhập vai, vỗ vai của Tiểu Lại) Hi, cậu em, cậu có nhìn thấy người đẹp đâu không?
Tiểu Lại (nổi điên, đá vào mông của Mộc Mộc): Cái gì gọi là “Cậu em” hả? Có ai xưng hô như anh không hả? Cái gì gọi là “Có nhìn thấy người đẹp đâu không” hả? Vậy em đang làm gì hả?
Mộc Mộc (tủi thân): Vậy anh phải xưng hô thế nào đây? Hơn nữa, em đâu có nói với anh là em sắm vai nào đâu?
Tiểu Lại: Vớ vẩn chỉ có hai tụi mình, hai nhân vậy, anh nói xem em sắm vai nào?
Mộc Mộc: Được rồi, em đừng giận. Anh biết rồi (cười nịnh nọt) Hi, người đẹp, tối nay tụi mình cùng nhau đi ăn nhé.
Tiểu Lại: Tôi không quen anh, tại sao phải đi ăn cùng anh chứ?
Mộc Mộc (giơ tay nâng cằm của Tiểu Lại lên, nở nụ cười đáng khinh): Không quen thì không thể đi ăn sao?
Tiểu Lại (tránh thoát bàn tay đặt trên cằm mình của Mộc Mộc): Anh tưởng rằng anh là gì? (cảm thấy hình như Mộc Mộc diễn có gì đó không ổn.)
Mộc Mộc (đôi tay bỗng nhiên xoa khắp khuôn mặt của Tiểu Lại): Em nói xem, rốt cuộc có đi ăn cùng anh không?
Tiểu Lại:……Lần đầu tiên anh gặp một cô gái mà thô lỗ vậy sao?
Mộc Mộc: Ồ, chẳng phải em đã nói phải dịu dàng một chút sao, anh cũng biết vậy. Hi, người đẹp (nghiêng người ôm lấy Tiểu Lại từ đằng sau, dịu dàng nói) đi ăn cùng nhau nhé, được không (đôi mắt long lanh)?
Tiểu Lại:……Anh hoàn toàn không hiểu rõ nội dung, hôm nay là lần đầu tiên tụi mình gặp nhau, lần đầu tiên đấy, anh hiểu không?
Mộc Mộc: Đệch, cho dù em là biên kịch và đạo diễn thì diễn viên cũng có thể tự do phát huy chứ?
Tiểu Lại: Nhưng mà anh như vậy hoàn toàn không phù hợp với cuộc sống thực tế……
Mộc Mộc (mất kiên nhẫn): Anh không chơi nữa, em nhiều chuyện quá, em đi tìm người khác đi. Ông đây không hầu hạ em nữa.
Tiểu Lại:……