Ngày 05 tháng 10 năm 2004
Điều hạnh phúc nhất và không vui vẻ nhất của bạn là gì? Cho dù là gì, dù sao tôi và Mộc Mộc lại cãi nhau nữa rồi.
Tiểu Lại: Mộc Mộc, điều hạnh phúc nhất của anh là gì?
Mộc Mộc: Chính là yêu em đó.
Tiểu Lại: (cực kỳ phấn khích) Thật vậy sao? Vậy điều anh không vui vẻ nhất là gì?
Mộc Mộc: Chính là yêu em………..
Tiểu Lại: Em biết ngay anh sẽ nói vậy mà! (cơn giận bất chợt bùng nổ) anh cút đi, em không bao giờ muốn gặp anh nữa.
Mộc Mộc (cơn nóng nhanh chóng bị tôi mồi lửa): Tại sao anh phải cút, người phải cút là em mới đúng! Hơn nữa, sau này em đừng có la hét với anh nữa, anh chính là không vui vẻ khi ở bên cạnh em đó, em chẳng dịu dàng gì với anh từ lâu lắm rồi, em còn thường xuyên tỏ thái độ với anh nữa, anh mới không muốn thấy em đâu!
Tiểu Lại: Anh nói thật sao?
Mộc Mộc:…….
Mộc Mộc ngồi xuống sô pha, gương mặt sa sầm, không nói tiếng nào.
Tiểu Lại rất khó chịu! Rất khó chịu! Rất khó chịu!
Lúc khó chịu —– Tiểu Lại thường cầm khăn lông vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, ngồi trên bồn cầu khóc nức nở. Khóc đến khi mệt mỏi thì bắt đầu tắm rửa.
Nhưng bên ngoài chẳng có động tĩnh gì hết. Có lẽ Mộc Mộc đã bỏ đi rồi, ai mà biết được.
Đợi sau khi Tiểu Lại tắm xong ra ngoài, quả nhiên không thấy Mộc Mộc đâu.
Nhưng áo khoác, chìa khoá và điện thoại của anh vẫn còn ở nhà — điều này chứng minh rằng chắc chắn anh vẫn còn ở nhà. Nếu Mộc Mộc rời nhà bỏ trốn, anh nhất định phải mặc ấm, cầm điện thoại và chìa khoá thì mới chịu đi. Tiểu Lại đi guốc trong bụng anh, anh đối xử với bản thân rất tốt, cho dù có bỏ nhà đ thì cũng sẽ tìm sẵn đường lui cho mình, ít nhất là có thể trở về nhà, nhỉ?
Tiểu Lại vào phòng vệ sinh và ra ban công xem thử nhưng cũng không thấy anh đâu. Trong nhà bếp cũng không có.
Chỉ còn lại hai căn phòng đã tắt đèn tối thui.
Lúc Tiểu Lại đang định đóng cửa phòng lại thì đột nhiên Mộc Mộc nhảy ra.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, phòng này lớn ghê nhỉ, chơi trốn tìm sẽ vui lắm đấy! Nhưng mà em phải xin lỗi anh đấy, anh trốn hơn nửa tiếng rồi mà em vẫn không tìm được anh, anh vất vả lắm….
Tiểu Lại quàng cổ ôm lấy anh, mọi tức giận và đau lòng khi nãy lập tức tan thành mây khói.
***
2,
Ngày 14 tháng 10 năm 2004
Bố mẹ Tiểu Lại rất hài lòng về Mộc Mộc…..Ngoài việc quê của Mộc Mộc ở Hải Nam xa xôi, và chi phí về quê quá cao. Nhưng mà bởi vì Mộc Mộc giấu rất khéo, mấy hôm nay anh chạy trước bận sau trước mặt bố mẹ Tiểu Lại, miệng thì ngọt như mật vậy. Vì thế, bố mẹ Tiểu Lại càng nhìn Mộc Mộc càng thích orz —– Đợi đến khi Mộc Mộc quay về Bắc Kinh, anh dường như trút được gánh nặng ngàn cần, rồi lại bắt đầu toả mùi hôi thối.
Tiểu Lại: Mộc Mộc, cho em mượn USB của anh dùng với.
Mộc Mộc: Ồ, ở trong cặp của anh đó, em đi lấy đi.
Tiểu Lại (cầm cặp của Mộc Mộc, tìm kiếm kỹ càng): Em không tìm thấy.
Mộc Mộc (mất kiên nhẫn): Em tìm kỹ thử xem. Đừng chỉ lật bừa vài ba cái không thấy rồi bảo không có đấy nhé.
Tiểu Lại: Nhưng mà thật sự không có, em lật cả trong lẫn ngoài rồi, nhưng mà có thấy đâu.
Mộc Mộc (liếc xéo Tiểu Lại một cái): Nếu để anh tìm được thì xem anh xử em thế nào.
Tiểu Lại: Xời, anh tìm được mới là lạ.
Mộc Mộc (lục tung cả cái cặp): Em xem đi, không phải ở đây sao. Cho em này.
Tiểu Lại: Hả, sao anh tìm được vậy?
Mộc Mộc: Em không thấy trong cặp này có cái lỗ sao? Nếu chỗ khác em tìm không thấy, vậy chắc chắn nó nằm trong cái lỗ này rồi. Em không biết tìm kỹ trong cái lỗ đó hả? Em không thể nghiêm túc tí được sao? Em không thể để anh bớt mất công sức được hay sao?
Tiểu Lại: Ngày mai tụi mình về nhà em đi, em nhớ bố mẹ.
Mộc Mộc: Khụ khụ, chuyện đó, à, không sao đâu Tiểu Lại. Lần sau nếu em không tìm được thì em cứ gọi anh là được.
Tiểu Lại:……