Ngày 15 tháng 01 năm 2006
Tiểu Lại vừa đọc “Rừng Rậm Khổng Tước” của tác giả Bĩ Tử Thái vừa cười, khiến Mộc Mộc đang xem TV cũng phải giật mình. Đợi Tiểu Lại đọc xong thì anh liền đọc tiếp, ai ngờ chưa mất một tiếng đã đọc xong rồi.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, sách này đọc vui ghê, làm anh nhớ tới cô gái anh yêu thầm thuở Đại học.
Tiểu Lại (xách cổ áo anh lên): Đệch, anh đã đăng ký kết hôn với em rồi, sống là người của em, chết là ma của em, anh còn nhớ đến cô gái anh yêu thầm đấy hả? Anh đi chết đi, sau này bà đây không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa…..
Mộc Mộc: Làm em tức giận, lại cù lét em……
Một trận chiến đẫm máu tanh nồng, Tiểu Lại thất bại ê chề.
Tiểu Lại: Được rồi, được rồi, anh cứ nhớ đi, em chả bao giờ quan tâm nữa.
Mộc Mộc: Cái này cũng như nhau cả thôi.
Hai người cãi cọ hồi lâu, sau đó Mộc Mộc lại xem TV, còn Tiểu Lại thì yên lặng một lúc, kế đó cô sực nhớ thật ra mình cũng nhớ tới một người, nhưng tuyệt đối không phải là đối tượng yêu thầm.
Nữ chính Lý San Lam trong truyện bảo rằng cụm từ ‘Bạn trai cũ’ đã mang đến cho cô ấy một khoảng thời gian rất đau khổ, vì vậy cô ấy không gọi là bạn trai cũ, mà thay bằng “Bạn trai trước”. Hơn nữa, một nam chính khác là Thái Trí Uyên cảm thấy cô ấy quá thiếu đạo đức khi nói như vậy, ít nhất cũng không nên trù người ta chết chứ. Tôi luôn nhớ kỹ đoạn này. Tôi còn rất thích nữa, và quyết định nếu sau này mình lỡ nhớ tới người kia, thì tôi sẽ nói là bạn trai trước.
Những người không hiểu điều này, bởi vì họ không thể cảm nhận được sự đau khổ của người trong cuộc, nếu không cũng không đến mức trù anh ta chết. Ở thời đại này, bạn nên nhớ rằng phụ nữ thời son trẻ rất dễ lầm đường lạc lối, yêu phải vài người không đáng yêu. Bạn cũng nên nhớ rằng sau lưng nhiều người đàn ông thành công sẽ có một hoặc nhiều cô gái bị huỷ hoại. Bởi vì tuổi trẻ đâu hiểu được thế nào là ‘từ bỏ’.
Cực kỳ thích thì sao? Cuối cùng cũng biến thành “Bạn trai trước”. Nếu ông trời có mắt thì mong anh ta mau chết sớm đi.
——-tôi là cô gái nhỏ, xin hãy tha thứ.
***
2,
Ngày 21 tháng 01 năm 2006
Hôm qua bay đến Hải Khẩu, dành cả buổi chiều để chọn một studio ảnh cưới. Nhìn đến hoa cả mắt. Cuối cùng của cuối cùng thì tôi và Mộc Mộc cũng đạt được sự nhất trí, còn chọn một nhiếp ảnh gia chính có cặp răng nanh nhọn.
Lúc chụp ảnh, Mộc Mộc rất không thành thật.
Nhiếp ảnh gia: Cô dâu này, nghiêng vai bên trái lên một xíu, đúng, đúng. Còn chú rể thì nhích lại gần cô dâu một chút….
Mộc Mộc (bỗng nhiên áp sát vào bên tai của Tiểu Lại, ép giọng đến mức thấp nhất): Anh thấy hàm răng của nhiếp ảnh gia này có vấn đề,
Tiểu Lại: Hả, sao thế?
Nhiếp ảnh gia: Cô dâu, chú rể khoan hãy nói chuyện. Đúng, giữ nguyên tư thế đó. Cô dậu (cố ý chọc cô dâu chú rể cười) nhìn răng nanh của tôi này (nhếch miệng), đúng, nhìn vào ống kính đi.
Mộc Mộc (mở to đôi mắt thị lực 10/10): Cái răng thứ sáu ở phía dưới bên phải của anh ta bị sâu kìa!
Tiểu Lại: Ha ha ha ha ha!
Tách tách!
Nhiếp ảnh gia (bấm nút chụp): Cô dâu cười lớn quá, khuôn miệng mở to quá. (khó hiểu) tôi có gì trông buồn cười thế sao?
Tiểu Lại:…..
Lại đổi một bộ trang phục cung đình.
Nhiếp ảnh gia (điều chỉnh cameras): Chủ rể đặt tay lên vai trái của cô dâu đi, đúng, cô dâu nâng cằm lên một chút.
Một Mộc (bỗng nhiên áp sát vào tai của Tiểu Lại, ép giọng đến mức thấp nhất): Tiểu Lại, tụi em đóng phim sitcom đi?
Tiểu Lại: Hả?
Mộc Mộc: Tụi mình phải chụp hai ngày lận đấy, vừa chụp vừa đóng sitcom vừa chụp dễ giết thời gian hơn.
Tiểu Lại:……Thôi được rồi.
Mộc Mộc (nói một hơi): Tụi mình đóng “Cô bé lọ lem” đi, em là cô bé lọ lem, còn anh là hoàng tử. Em mang giày thuỷ tinh đến tham dự bữa tiệc của anh, bây giờ tụi mình đang khiêu vũ với nhau……
Nhiếp ảnh gia: Cô dâu chú rể khoan hãy nói chuyện. Đúng, giữ nguyên tư thế hiện tại. Cô dâu nghiêng đầu sang bên phải một chút, lại nghiêng xíu nữa. Được rồi, nhìn vào ống kính nhé.
Mộc Mộc (vẻ mặt đáng khinh, nói liền một hơi): Nhảy xong điệu này rồi cùng anh về tẩm cung sinh con đẻ cái đấy, có nghe không hả, cô gái sơ ý kéo khoá sau lưng chỉ mới được một nửa!
Tiểu Lại:……
Tách tách!
Nhiếp ảnh gia (bấm chụp, nhìn màn hình): Không được, làm lại nào, cô dâu cười xấu hổ quá. (khó chịu) hai người không hài lòng về tôi hả? Sao tôi cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy?
Tiểu Lại: orz…..
***
3,
Ngày 22 tháng 01 năm 2006
Thời gian trôi thật nhanh, ngày 26 là phải tổ chức lễ cưới rồi. Tiểu Lại hầu như không có sự chuẩn bị nào ngoài việc mua váy cưới ở Bắc Kinh, chỉ vội vội vàng vàng chụp hình cưới xong rồi đi mua nhẫn cưới, còn phải mua quà tặng cho gia đình bạn bè……Quá nhiều việc lặt vặt. Tuy rằng rất mệt mỏi vất vả…..Nhưng cũng rất vui vẻ.
Nhưng lúc mua nhẫn cưới…..Ờm, Mộc Mộc xấu hổ quá đi mất.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, em thích kiểu nào?
Tiểu Lại: Ừm, so hai kiểu này thì cái này nhìn đẹp hơn nè. Anh thấy thế nào?
Mộc Mộc: Em quyết định là được rồi.
Tiểu Lại: Vậy kiểu này cũng đẹp nè, vừa đơn giản vừa không tục khí.
Mộc Mộc: Đúng vậy, nhưng em có ghét bỏ viên kim cương hơi nhỏ không?
Tiểu Lại: Không đâu. Nhẫn chỉ là hình thức thôi mà, tụi mình thích là được rồi. Hơn nữa, hột nhỏ thì sẽ linh hoạt và thanh lịch hơn.
Mộc Mộc (cảm động): Tiểu Lại à, em thật sự biết tiết kiệm tiền giúp anh mà.
Tiểu Lại: Ông chủ, tôi muốn một cặp này.
Ông chủ đi lấy nhẫn, còn Tiểu Lại và Mộc Mộc bắt đầu đeo thử. Đợi sau khi mỗi người chọn được kích cỡ phù hợp thì Tiểu Lại định kêu ông chủ đi thanh toán.
Mộc Mộc (đột nhiên làm động tác dừng lại): Khoan đã, ông chủ, ông hãy lấy hết số lượng của kiểu nhẫn nam ra đây đi.
Ông chủ (mê man): Nhưng anh à, anh đeo kiểu này rất hợp mà.
Tiểu Lại: Anh muốn làm gì thế?
Mộc Mộc: Anh muốn lấy kiểu nhẫn nam cho em đeo thử.
Tiểu Lại: Để làm gì cơ?
Mộc Mộc: Đợi sau khi lễ cưới kết thúc, anh sẽ đưa nhẫn cưới của anh cho em, vậy thì em sẽ có được 2 chiếc nhẫn, đeo chán rồi thì có thể đổi chiếc khác đeo, một công đôi việc. Ha ha!
Tiểu Lại:…….
Mộc Mộc: Hoặc không em đeo kiểu nhẫn nữ ở ngón áp út, còn kiểu nam thì luồn vào dây chuyền đeo trên cổ đó. Ha ha, quả thật là kiểu nào cũng hợp! Còn rất có cá tính nữa chứ!
Tiểu Lại: Làm ơn đi, đây là nhẫn cưới đó, chưa có sự cho phép của em thì anh tự tháo xuống thử xem! Anh nói xem, có phải anh định sau khi kết hôn với em thì lập tức tháo nhẫn xuống, giả vờ làm thanh niên chưa lập gia đình đúng không?
Mộc Mộc (đổ mồ hôi): Đâu có đâu Tiểu Lại, em…..Em hiểu lầm anh rồi. Anh thấy em tằn tiện giúp anh như vậy, anh không đành lòng mới…….
Tiểu Lại: Tằn tiện thì tằn tiện, nhưng cũng đâu đến mức đó chứ.
Mộc Mộc:…….Anh biết rồi.
Ông chủ (nhìn đôi vợ chồng mới cưới như được mở mang tầm mắt):…….
**
4,
Ngày 27 tháng 01 năm 2006
Ngày hôm qua, tụi tôi…..đã tổ chức hôn lễ rồi.
Nhưng khiến Tiểu Lại đau khổ chính là…..Lúc hai người bái đường thì lại không đồng đều tí nào!
Thủ tục cưới hỏi ở thành phố phương Đông khác hẳn với quê của Tiểu Lại. Trước một ngày, cô dâu phải ở trong khách sạn (đương nhiên điều này ám chỉ những cô dâu trèo đèo lội suối nhảy qua nơi khác như Tiểu Lại đây), sau đó chú rể sẽ dẫn người sang đón cô dâu về nhà mình, thờ cúng tổ tiên và dâng trà cho bố mẹ. Sau đó mọi người sẽ chia đội đến khách sạn đã đặt trước, còn cô dâu chú rể đứng trước cổng đón tiếp khách. Sau khi khách khứa có mặt đông đủ thì bắt đầu ăn. Cô dâu chú rể đến từng bàn chúc rượu, đợi sau khi khách ăn xong thì lễ cưới cũng kết thúc.
Không có người dẫn chương trình.
Cũng chẳng có người chủ trì.
……Tiểu Lại bày tỏ mình không hiểu giọng Hải Nam, sợ lỡ như trong quy trình có gì sơ sót thì bảy bà cô và tám ông cậu của Mộc Mộc sẽ ồn ào nói “Chớ quan hệ, đơn giản lắm” bằng tiếng Phổ Thông sứt sẹo.
Mộc Mộc cũng thề thốt đanh thép bảo Tiểu Lại cứ yên tâm. Có anh ở đây, anh sẽ làm người phiên dịch chuyên nghiệp cho em.
Nhưng mà……Nhưng mà, đời không như là mơ.
Mộc Mộc ôm Tiểu Lại mặc áo cưới trắng tinh khôi vào cửa, bên ngoài pháo nổ rung trời, có hàng xóm giúp đỡ bưng mấy chậu và mấy vai đi qua, còn Tiểu Lại thì nghiêng người che lỗ tai lại. Cô quay đầu —- Mộc Mộc đang chắp tay trước ngực, cúi người vái lạy ba bài vị tổ tiên trong phòng khách. Bên cạnh là mấy người lớn tuổi, nói gì đó bằng giọng Hải Nam. Còn cái anh chị em họ của Mộc Mộc thì ba chân bốn cẳng đi tiếp đón khách.
Bố mẹ Mộc Mộc ngồi ngay ngắn ngay giữa phòng khách, đợi con trai và con dâu dâng trà.
Tiểu Lại hoảng hốt, mãi một lúc sau mới hoàng hồn, buông hai tay đang che lỗ tai xuống rồi nắm chặt tay của Mộc Mộc —–
Tiểu Lại: Ấy, khi nãy đang làm gì đấy ạ?
Mộc Mộc: (giọng điệu bình tĩnh): À, khi nãy đang bái đường (*) đấy.
(*) “Bái đường” còn được gọi là “ bái thiên địa”, nhưng nội dung của bái đường không chỉ là bái thiên địa mà còn bái bài vị tổ tông
Tiểu Lại (khóc không ra nước mắt): Em…..(vội vàng chắp tay trước ngực, cúi người trước ba bài vị tổ tiên. Trong lòng âm thầm lẩm bẩm) liệt tổ liệt tông tha thứ cho con, thật sự là con không biết……Người không biết không có tội đâu ạ.
Tuy những trình tự tiếp theo cũng có vài vấn đề nhỏ nhưng cũng tạm được, cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi. Ai ngờ đợi đến ngày hôm nay nhận được đoạn phim quay……Tất cả các chi tiết đều bị phóng to, lặp lại một lần nữa.
Tiểu Lại trên màn hình giống như một đứa ngốc, hai tay che tai, hoảng sợ nhắm mắt lại. Lướt qua đám đông nháo nhào thì lại nhìn thấy Tiểu Lại nắm lấy tay áo của chú rể Mộc Mộc, không biết nói gì đó, sau đó Tiểu Lại vội vàng đứng yên, cúi người vái lạy tổ tiên.
……Lúc bạn bè và người thân quây quần trong phòng khách nhà Mộc Mộc nhìn thấy đoạn này thì ai nấy đều im phăng phắc. Mãi một lúc lâu sau——
Cậu bạn A: Nè, Mộc Mộc, vợ mày không hiểu tiếng Hải Nam mà mày không biết nói vợ mày cùng vái lạy tổ tiên hả?
Mộc Mộc (rộng lượng): Hầy, không sao đâu không sao đâu, dù sao cũng là vái lạy trong cùng một giờ mà, đều là ngày tốt cả. Chỉ là hình thức thôi, vui vẻ là được rồi.
—–Tuy là nói vậy. Nhưng e rằng đây sẽ thành điều tiếc nuối nhất trong đời của Tiểu Lại.
Kết hôn với anh. Vái lạy tổ tiên, cúi chào bố mẹ cùng anh.
Vậy mà lại cách nhau vài phút —- cảm giác cứ kỳ lạ thế nào.