Hai môi nhỏ của Mễ Nhiên run lên bần bật, cổ họng rên rỉ từng đợt như tiếng mèo hen. Khuôn mặt đỏ ựng thêm cả giọt mồ hôi bết bát khắp cơ thể. Người đàn ông phía trên sức lực vẫn hừng hực, không có chút dấu hiệu dừng lại. Hắn lần mò lên hai đồi núi nở nang của vật nhỏ, thay phiên mà b* mút lấy hai chấm hoa đào trên đỉnh. Hai chấm đào đã căng cứng sưng vù lên nhưng vẫn chịu sự áp bức của khoang miệng nam nhân. Bàn tay hắn cũng không để yên mà sờ soạng chạy dọc khắp hai bên mạn sườn Mễ Nhiên. Nam nhân đó không ai khác ngoài Dụ Khang Trạch, một tên tổng tài, hoặc một kẻ bá vương trong thế giới ngầm? Rốt cuộc hắn làm chức vụ gì, Mễ Nhiên tuyệt đối không rõ, chỉ biết hắn ta có một vị trí rất lớn, có những hành động ngông cuồng Mễ Nhiên từng nhìn thấy mà ngờ vực hắn lại không bị chính quyền động tới. Đã 3 tháng rồi, kể từ ngày nữ nhân bị đem bắt về đây, kể từ đó đến giờ, không lúc nào cô cảm thấy yên ổn, không lúc nào thấy bản thân được thoải mái mà chỉ có e sợ.
Dòng suy nghĩ cứ miên man chạy trong đầu nữ nhân cho đến khi cú thúc bên dưới t* m*t khiến Mễ Nhiên giật thót đau đớn, mới tập trung lại để nhìn lấy nam nhân trước mặt. Hắn dừng lại mọi luận động, cúi xuống nựng lấy bầu má nóng hổi của Mễ Nhiên, hơi thở trầm mặc phả ra kèm theo chất giọng khàn khàn:
- Nhiên Nhiên...
Khang Trạch gọi tên cô, hắn đang gọi, Mễ Nhiên bỗng chốc lại sợ sệt, đã bao lâu rồi mà hắn chưa chịu dừng, cứ một chút là cho cô nghỉ rồi hiệp sau sức lực hắn lại cường bạo hơn bao giờ hết. Mễ Nhiên lấy can đảm mà thủ thỉ: .
- Dừng..phù..phù...dừng lại đi mà...
Khang Trạch không nói không rằng, chỉ thấy hàm răng trắng sứ lộ ra sau nụ cười nhếch môi của hắn. Ngón tay nam nhân di chuyển lên bờ môi mọng của Mễ Nhiên, xoa nhẹ rồi đáp:1
- Mễ Nhiên, tôi đã nói em không có quyền được ra lệnh tôi làm gì... Em phải cầu xin, em hiểu không?
Chỉ trong vài giây lả sức mà nữ nhân quên béng mất cái "luật" mà hắn đặt ra cho cô. Mễ Nhiên ầng ậng hai bên khóe mắt, thủ thỉ:
- Xin anh..em mệt rồi
Dụ Khang Trạch cười nhẹ, bàn tay lân la xoa nắn các thớ thịt mềm mại khắp cơ thể vật nhỏ. Làn da trắng trẻo, khi bình thường sờ vào sẽ thấy da rất mát, còn lúc này mồ hôi nữ nhân nhễ nhại, một cảm giác ấm nóng bao quanh cơ thể cô. Tuy vậy so với bàn tay thô ráp của Khang Trạch, làn da Mễ Nhiên có bết bát mồ hôi thì vẫn mịn màng khi tay hắn lướt qua.
Dụ Khang Trạch trườn xuống dưới t* m*t, ánh mắt hau háu nhìn lên khuôn mặt cô rồi cúi xuống liếm láp sò hu*ệt. Hai bên vách th*t đỏ tấy lên, bên trong d*ch ra nhày nhụa, chiếc lưỡi hắn thuần thục luồn lách vào bên trong, bắt đầu liếm nhẹ vì cũng hiểu sò hu*ệt đang tấy xót lên. Một lúc sau hắn ngửng lên, như con thú đã đánh chén xong miếng mồi, chồm lên trước mặt Mễ Nhiên, bông đùa:1
- Được, chúng ta đi nghỉ.. Vì Mễ Nhiên hôm nay ngoan, tôi sẽ không th*o em nữa.1
Sau cùng hắn lật người cô ôm chặt, áp sát vào cơ thể mình, một tay vòng ôm eo một tay nén giữ một bên ng*c sữa như đang ôm ấp gấu bông. Tuy có chút khó chịu nhưng vẫn thoải mái hơn so với lúc phải căng mình để hắn luận động. Dụ Khang Trạch cúi xuống bên vành tai đỏ lặng của cô, vẫn cố châm chọc bằng cách cắn nhẹ vào sụn khiến Mễ Nhiên giật bắn lên, sau cùng hắn trầm mặc:
- Mễ Nhiên, ngủ ngon
Vậy là 1 cuộc luận động nữa lại kết thúc, Mễ Nhiên lại chìm vào giấc ngủ khi cơ thể đã rã rời, thần kinh như tê liệt chỉ chờ Dụ Khang Trạch "cho phép" là ngay lập tức tắt hoạt động, hai mắt ngắm nghiền chìm sâu vào giấc. Sau đó mọi chuyện như nào cũng không rõ, Mễ Nhiên cứ luẩn quẩn bên hắn không rời, để hắn thoải mái và mạnh bạo trên cơ thể bản thân, không phải cô muốn vậy. Là do bị ép, do thế lực hắn mạnh còn bản thân lại yếu đuối, không nơi nương tựa, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời Dụ Khang Trạch, để hắn có thể nhẹ nhàng và yêu chiều cô hơn một chút
Sáng hôm sau
Mễ Nhiên lục đục tỉnh dậy, bên cạnh ga giường đã thay, Khang Trạch đi làm rồi. Cô từ từ ngồi dậy, cơ thể mỗi khúc lại rắc rắc lên tiếng xương, vả lại còn có mùi thơm, Mễ Nhiên lật chăn xem lấy t* mật bản thân, cũng sạch sẽ nữa. Chắc lúc sáng sớm khi cô còn mê man ngủ, hắn đã tắm rửa giúp. Phía cuối giường là bộ quần áo hắn chuẩn bị kèm một tuýp thuốc bôi, Mễ Nhiên thở dài, nằm lười trên giường, chưa thể lê nổi chân vào đánh răng. Cô nhìn ra phía ánh nắng ngoài cửa sổ, sau cùng bắt đầu hồi tưởng về sự việc xảy ra ba tháng trước- cái ngày định miệng giữa Nhạc Mễ Nhiên và Dụ Khang Trạch hắn gặp nhau lần đầu1
Ba tháng trước, tại một căn nhà xập xệ mép sông...1