- Cảm ơn hai chị, may hai người đến kịp
Cúc Y lau tóc cho Mễ Nhiên, tặc lưỡi:
- Haiz, có gì đâu... đây là chuyện chúng tôi phải làm. Nhưng sao cô có tấm giấy chỉ đường này, đến chúng tôi còn không biết, người làm hầu như không biết, chỉ có người thân cận hay mấy người vệ sĩ của ngài Dụ
Mễ Nhiên cười phì, khuôn mặt lanh lẹn đáp:
- Em được cho tờ giấy này... người đó biết em muốn xem con báo nên chỉ hướng cho em
Du Ly nhíu mày, thắc mắc:
- Không thể nào.. Ngài Dụ cấm tiệt không để cho bất cứ ai gây nguy hiểm gì tới cô, nhưng người đó lại chỉ lối cô tới đây, con báo là động vật hoang dã chứ không phải giống chó nhà như Otto mà dễ quen thân với con người được
Mễ Nhiên thở dài, sở dĩ cô bất chấp mạo hiểm như này để xác nhận một số thứ chuyện bản thân thấy khúc mắc. Sau cùng cả ba người theo lối về lại căn biệt phủ, trên đường đi nói vài chuyện phiếm
Hôm nay Du Ly và Cúc Y tới kịp không phải là ngẫu nhiên mà do họ được Mễ Nhiên đưa cho mảnh giấy ghi lối vào. Tối hôm qua, trước khi nghỉ ca làm, Mễ Nhiên gọi hai người lên phòng, đưa cho họ một tờ giấy rồi nói:
- Hai chị chiều mai, khoảng 15h15, đi theo lối này vào khu vườn nhé
Du Ly cầm lên xoay ngang dọc một hồi rồi đáp:
- Đường đi lạ quá, sao không giống trên hướng chỉ của tấm bản đồ nhỉ cô chủ?
Mễ Nhiên tặc lưỡi, phủi tay đáp:
- Chuyện này bí mật, chỉ có em và hai chị biết, tuyệt đối không nói với ai nhé, nhất là Dụ Khang Trạch
Hai người hầu đứng đó lớ ngớ rồi cũng nghe theo. Họ tìm đường cũng không khó, may mà tới kịp chứ không Mễ Nhiên thành bữa chiều của con báo mất. Vừa trên đường về căn biệt phủ, Mễ Nhiên lại ngẫm nghĩ về chuyện vừa rồi. Cánh cửa chuồng cô không hề khóa chốt, chỉ khép hờ nhưng sau cùng lại có ai đó đã cài then lại. Chuyện này thực đáng ngờ, và mọi sự toan tính của Mễ Nhiên đều dồn về Tiểu Cương. Từ hôm xổng Otto, con chó mỗi lần gặp Tiểu Cương lại sủa tru lên, thêm những lần Mễ Nhiên để ý rằng nam nhân này có vẻ rất quan tâm tới từng hành động của cô. Khi biết cô có ý định muốn xem con báo, chính Tiểu Cương là người nhiệt tình chỉ bảo nhất dù trong biệt phủ này ai cũng biết lệnh của Dụ Khang Trạch
Cúc Y đi bên cạnh bỗng hỏi, phá vỡ mớ suy nghĩ của Mễ Nhiên:
- Nhưng cô chủ, tôi vẫn thắc mắc... Là ai đưa cô mảnh giấy này, cô còn tính toán thời gian chẳng may mình gặp chuyện thì có chúng tôi đến sao?
Mễ Nhiên cười nhẹ, khoác tay hai người hầu đi bên cạnh, nhỏ nhẹ đáp:
- Để em tìm hiểu thêm đã, em chưa nói cho hai người được... Nhưng chuyện hôm nay tuyệt đối 3 chúng ta biết thôi, nhé?
Nét mặt hai người hầu gái cương nghị, cả ba cũng về tới biệt phủ. Mễ Nhiên nhìn xung quanh sảnh phòng khách rồi thoăn thoắt chạy lên phòng, Cúc Y xả sẵn bể nước còn Du Ly nhìn chung quanh hành lang. Cả ba hành sự như những tên trộm, Mễ Nhiên phải tranh thủ lúc Khang Trạch còn bên thư phòng thì mau mau thay đồ, tắm rửa qua chứ không để hắn thắc mắc, giải thích thế nào vẫn lộ ra sơ hở là lại mệt với nam nhân này.
10 phút sau
Du Ly nhìn ngoài cửa rồi mau thúc giục:
- Hai người mau lên, ngài Dụ hình như sắp xong việc rồi
Cúc Y gật gù rồi sấy khô tóc cho Mễ Nhiên, đến tìm bộ đồ mặc cũng phải lấy món đồ y như ban nãy, còn quần áo ướt cho vào túi bọc để bọn họ lén đem đi giặt. Ai ai cũng khẩn trương, nghĩ tới cảnh Dụ Khang Trạch biết cô bén mảng tới chuồng báo chắc hắn nổi điên thật chứ không đơn thuần như hôm trước. Trông cả ba người rối rít đến buồn cười, sau cùng tất cả bình tĩnh, Mễ Nhiên trấn áp:
- Nhớ nha, chúng ta vẫn thật bình thường, giờ thì đi xuống nhà, hai chị vẫn chuẩn bị đồ ăn, còn em sẽ lăn lê ngoài vườn.. coi như chúng ta vẫn làm thế từ chiều đến giờ
Những tưởng cứ thế là ổn, ai ngờ khi Mễ Nhiên mở cửa ra thì Khang Trạch lại đứng ngay đó, hắn nhìn cô rồi trông thấy hai người hầu gái, nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Mễ Nhiên đảo mắt rồi giảo hoạt:
- Không có gì, em cần họ giúp chút việc
Du Ly và Cúc Y cũng vâng dạ rồi ngay tức khắc rời đi, tránh được thêm mấy câu hỏi của Dụ Khang Trạch. Mễ Nhiên cố ý hỏi lớn, kéo sự tập trung của nam nhân trước mặt:
- Anh xong việc rồi à
Hắn quay vào phòng, nhẹ nhàng đáp:
- Ừ
Bất giác cánh mũi Khang Trạch lại hếch lên ngửi, vòng tay hắn mạnh bạo kéo cô lại, không khoan nhượng mà trực tiếp húi mặt xuống hốc cổ, dò la khắp xung quanh thớ da này, thắc mắc:
- Sao em tắm sớm thế? Thơm quá... mà còn thay đồ mới ư?
Mễ Nhiên bị động, sao cánh mũi hắn nhạy thế, cô chỉ cho một tí tẹo xà phòng vừa để bỏ đi cái mùi bên nãy trong chuồng báo, vừa để không bị phát hiện là mới tắm qua. Cả bộ quần áo đã chọn y như bộ ban nãy, vậy mà hắn vẫn nhận ra, nữ nhân méo xệch mặt rồi lắp bắp:
- Không.. em đâu có tắm
Khang Trạch cười nhẹ, bất thình lình siết cô chặt trong vòng tay, hắn ẩn mặt cô đối diện với ánh mắt hắn, giọng cũng nghiêm nghị, thẳng thừng nói:
- Sao em dám nói dối?