Ai cũng nói Hồng Nhi có cái miệng dẻo ngọt, lời nói ra như mật rót vào tai, giọng ngọt ngào nũng nịu. Hồng Nhi biết ôn nhu cường bạo đúng lúc, những lần ả tôn Khang Trạch lên để hắn được bộc lộ sự mãnh mẽ của nam nhân, có những lần lại lấn át để hắn phải hạ mình xuống một chút dỗ dành. Nhưng Hồng Nhi không phải cô gái Khang Trạch cần tìm, ả chỉ biết lợi dụng vết sẹo do 1 lần bị tai nạn của mình để khơi gợi kỉ niệm trong hắn. Hồng Nhi cũng không phải là vật an toàn khi giữ bên, nhất là khi ả có ý định lăm le bán đứng Khang Trạch
Dụ Khang Trạch đi trên hành lang, tự nhiên lại nhớ về chuyện này. Hồng Nhi khi ấy được cung phụng mọi thứ, nam nhân khi biết ý định của ả ta, với người khác sẽ xử ngay nhưng Khang Trạch chỉ đơn giản là vứt bỏ... Đã mấy năm rồi nhỉ, hình như 3 năm rồi, kể từ đấy Khang Trạch vẫn ráo riết đi tìm ân nhân với ‘’vết sẹo nhỏ hình tam giác’’ của mình. A Diên thấy khuôn mặt hắn có vẻ sa sầm, đánh tiếng hỏi:
- Ngài Dụ...có chuyện gì sao?
Khang Trạch khuôn mặt không biểu cảm, ánh mắt sắc lạnh hướng thẳng, nhàn nhạt đáp:
- Không
Đến phòng bao
Đã có mấy vị khách ngồi đợi, bọn họ cùng nhau hồ hởi nói chuyện, và tửu ngon không thể thiếu giai nhân. Những cô gái xinh đẹp đang hầu rượu, ánh mắt bỗng chú ý đến Dụ Khang Trạch ngoài cửa, ánh mắt ai nấy đều sáng lên. Một lối đi cho hắn thẳng tiến vào vị trí trung tâm phòng, lão Tài nói lớn:
- Đây rồi, cậu Dụ tới, mau mau các em...
Lão Tài định kêu tiếp viên ra phục vụ nhưng A Diên mau đáp:
- Cảm ơn tấm lòng ngài Phú, nhưng ngài Dụ không có nhu cầu. Các vị khác hãy cứ tiếp tục cuộc vui
Lão Tài ngờ nghệch nhìn sang Khang Trạch rồi cười hề hà tiếp chuyện. Mọi chuyện bàn sớm, Dụ Khang Trạch tập trung giải quyết công việc, đôi lúc nhấp vài li để không khí vui vẻ. Xong xuôi liền sớm ra về
A Diên cầm theo cuốn tài liệu vừa kí, cả hai gần tới xe bỗng tiếng gọi quen thuộc vang lên:
- Ngài Dụ, đã lâu không gặp
A Diên nghe thấy giọng nói này, cậu ta ngừng việc xem sổ sách, sao giọng nói này quen quen quá, cậu ta quay lại và nhìn lại hình bóng người phụ nữ ấy, còn đang đơ ra thì đã thấy Khang Trạch lên tiếng:
- Ừ, chào
Không ai khác là Hồng Nhi, lại trùng hợp, hôm nay vừa tới đây bỗng dưng nghĩ lại chuyện trước đây giữa bản thân và cô ả này. Hoá ra không phải ngẫu nhiên hay nhớ nhung gì mà nghĩ, mà do linh cảm của Dụ Khang Trạch đúng. Chắc đinh ninh sẽ có cuộc hội ngộ bất ngờ này chăng? Hồng Nhi từ xa tiến tới, mặc chiếc váy lộ toàn phần vai, xương quai xanh cố ý đập vào mắt hắn cùng vết sẹo kia. Ả tự tin tiến lại, đã hơn 3 năm kể từ lần cuối đấy, những tưởng ả sẽ trốn đi thật xa, không quay lại nơi này, hà cớ hôm nay lại trở lại và gặp Khang Trạch trực tiếp. Hồng Nhi tự tin đến gần, khác với dáng vẻ ngày xưa rất nhiều, mái tóc đã tẩy nhuộm, khuôn mặt có đụng chạm dao kéo để ưu tú hơn. Có chất giọng vẫn vậy, thỏ thẻ yểu điệu:
- Thật tình cờ, nay Hồng Nhi quay trở lại đây, vô tình gặp lại ngài1
Dụ Khang Trạch cười nhếch môi lên, ngón tay ả cong lên cố ý chạm vào vết sẹo trái tim kia nhưng không biết Dụ Khang Trạch đã tìm được ân nhân, ả vẫn luôn nung nấu cơ hội được trở lại thời kì hoàng kim trước đây, có nam nhân chống lưng, trải nghiệm cảm giác bà hoàng trong thế giới ngầm. Khang Trạch nhìn nữ nhân trước mặt, vẫn luôn có kinh nghiệm câu dẫn như vậy, hắn không đáp gì, trực tiếp bước lên xe khiến Hồng Nhi đơ ra một hồi, ả ta không hiểu, ả không nghĩ bản thân sẽ bị bơ trọn như vậy. Chưa kịp chạy lại A Diên đã rồ ga, chiếc xe lao vút đi để lại vệt đen trên dọc đường, bụi phía sau bắn lên khiến Hồng Nhi ho sặc sụa. Ả nhìn theo chiếc xe dần xa khỏi tầm mắt, rít:
- Dụ Khang Trạch.. nhất định anh phải là của em, đưa em lại vị trí trước đây. Một khi Hồng Nhi đã trói buộc ai thì người đó phải là cuả Hồng Nhi, ahaha1
Khang Trạch trên xe nhìn lên đồng hồ, lẩm bẩm:
- Đã gần 12h đêm..hm ngủ chưa nhỉ
A Diên nghe thấy liền báo cáo:
- Ngài Dụ yên tâm, nãy tôi gọi về quản gia báo cô chủ hôm nay đi nghỉ ngơi sớm
Nam nhân hơi bất ngờ, bật cười:
- Cậu nhanh nhẹn đấy... giờ mau về thôi, tôi nhớ cô ấy