Đêm muộn
Bụng Mễ Nhiên đói meo, đã hơn 1 ngày hai mẹ con cô chưa ăn gì, ba thì vẫn ở sòng bài, hình như cũng 1 tuần rồi ba chưa về. Cẩm Du- mẹ của Mễ Nhiên lấy trong tủ mấy đồng lẻ, lẩm nhẩm đếm rồi tính tóan, như này đủ mua 1 bánh bao nhỏ ngoài quán rồi, trông con gái gầy gò khổ sở, là người mẹ sao có thể để mặc con gái như vậy. Bà ra an ủi Mễ Nhiên:
- Tiểu Nhiên ngoan của mẹ... vì hai hôm nay con đã giúp mẹ rất nhiều nên giờ mẹ sẽ mua quà cho con
Mễ Nhiên nghe đến liền sáng mắt ra, khuôn mặt tươi tắn hồ hởi:
- Mẹ.. quà ư? Con thích lắm
Cẩm Du cười lớn, trêu chọc:
- Đúng... một chiếc bánh bao nóng hổi sẽ lấp đầy trong bụng Tiểu Nhiên của ta, haha
Bà cười đùa rồi cù léc khiến không khí trong nhà đang trầm ngâm cũng vang lên tiếng cười lanh lảnh thoải mái hơn rất nhiều. Hai mẹ con bắt đầu dắt bộ đi ra phố, đêm muộn rồi nên đường phố vắng teo, có các quán ăn đêm hay người bán dọc đường là mở. Cả một dãy phố tối đen chỉ hiện lên ánh đèn chập chờn của cột đèn đường hay le lói ở các quán ăn nhỏ cũng khiến đôi mắt trẻ thơ của Mễ Nhiên lúc bấy giờ háo hức. Và chỉ nghĩ đến chiếc bánh bao kia thôi là vui sướng lắm, vì Mễ Nhiên đang rất đói
Hai mẹ con thong thả đi thì trời lại đổ cơn mưa to, Cẩm Du nhìn lên, ca thán:
- Ôi trời, mưa ư?
Bà nắm lấy tay đứa con gái nhỏ, mặc cho giọt mưa rơi nặng trên đầu, mặc cho xót vào mặt nhưng lấy vòng tay ôm lấy đứa con nhỏ, trìu mến:
- Nào, mình đi tiếp, mặc trời mưa
Mễ Nhiên sung sướng ôm thật chặt mẹ mình, nét ngài cong lên cười tít mặt lại, có xe đẩy bán bánh bao đêm phía bên đường, hình như họ chuẩn bị về do mưa. Từ đây sang đấy phải lội nước vì đường hơi trũng, nếu bế theo Mễ Nhiên sợ lại vô ý ngã mất. Cẩm Du nhiôn xung quanh rồi thấy một nhà có mái hiên to, ngay tức khắc chạy lại dặn dò:
- Mễ Nhiên, con đứng ngoan đây đợi mẹ, chạy vù sang kia mua cho mẹ quay lại ngay, con nhé?
Đôi mắt Cẩm Du sáng rực nhìn con, trong đêm mưa gió lạnh mà lòng cô bé còn nỏng hổi, đầy vui sướng mà hạnh phúc, gật đầu rồi nói lớn:
- Vâng ạaa
Cẩm Du an tâm chạy sang bên kia, người bán định dọn hàng nên nhanh chóng bán vội, còn tặng cho Cẩm Du thêm 1 cái. Bà rối rít cảm ơn rồi nhìn theo bóng người đó ẩn xe hàng đi xa, thầm biết ơn cho mọi thứ xung quanh, ngay cả cơn mưa cũng không còn khiến bà thấy nặng lòng vì hai mẹ con lại có cái ăn, bù tạm chiếc bụng đói meo.
Cẩm Du cầm theo hai chiếc bánh, hồ hởi gọi lớn:
- Mễ Nhiên, con..
Ánh mắt cô nhìn theo bóng mẹ xa xa bên kia đường, thấy mẹ gọi cũng hớn hở, cuồng chân muốn chạy sang bên mẹ nhưng ngoan ngoãn đứng đợi. Cẩm Du ngay tức khắc lao chạy về phía con, đúng lúc đó một chiếc xe đen đi qua, tốc độ nhanh đến bắn tung toé nước vùng trũng ngập sang hai bên đường. Chiếc xe lao nhanh trong đêm, đường trơn trượt nên không kiểm soát được tốc độ, đâm trực diện vào Cẩm Du. Cơ thể bà bắn lên không trung rồi lăn về đuôi xe, lộn mấy vòng về sau. Mễ Nhiên đứng hình, cơ thể đang vui sướng, hai tay đan lên đầu cũng giữ nguyên, hai chân không nhấc nổi, miệng mấp máy mà không phát ra tiếng. Người tài xế mau chạy xuống, gằn lên:
- Chết... chết rồi
Phía sau xe, có vẻ là người sếp, nhìn theo bóng người phụ nữ mới bị đâm, máu chảy loang ra cả một vùng nước mưa trũng, xộc lên mũi tanh mùi sắt. Hắn gầm lên:
- Mẹ thằng ngu... mày đâm chết người rồi, đâm đến loang lổ máu như này thì nội tạng dập hết, còn gì mà cứu sống
Người tài xế sợ xanh mặt, lí lẽ:
- Ngài.. ngài bảo tôi phải phóng nhanh
Lão nạt lại:
- Im đi... Mày biết Mã Hà đang được đề cử vào Giải thưởng của các doanh nghiệp không? Mày biết Mã Sở đằng tao phải tốn công sức như nào để chạy vậy cho Chính phủ không?
Là Mã Sở Đằng, người đó tên Mã Sở Đằng- chủ tịch Mã Hà. Lão ta bình tĩnh, nói:
- Bỏ đi, đêm mưa này không ai phát hiện, khu này cũng không camera.. chúng ta đi
Ngươi tài xế lắp bắp:
- Ngài Mã... chúng ta mới.. đâm chết người đó, ngài bảo bỏ đi ư?
Mã Sở Đằng gằn lên:
- Thế mày ở lại... ôm xác con phụ nữ này đi
Sau cùng thì chiếc xe chở cả hai cùng phóng nhanh lao vút đi mất khỏi tầm mắt. Mễ Nhiên chính vì bé nhỏ lại đứng núp dưới hiên nên không bị đám kia phát hiện. Cô khi ấy còn là trẻ con, trông thấy cảnh tượng này thì chân như chôn chặt, như một thế lực nào giữ chặt cả cơ thể cô lại. Mễ Nhiên nhìn ra phía đường, cơ thể mẹ cô nằm đấy, nước mưa vẫn xối xả để máu lại loang ra nhiều hơn. Mễ Nhiên lắp bắp:
- Mẹ... mẹ ơi
P/s: nay mình ra truyện hơi muộn nhưng vẫn đúng lịch trong ngày. Có những lúc mình bận hay có vấn đề riêng trong cuộc sống mong mọi người đừng giục mình nhé. Mình hiểu tâm lí mọi người đợi truyện và muốn theo mạch nhưng mình thấy sức khỏe đang không ổn, mọi người không biết rõ mình như nào nên hãy đọc truyện trên tinh thần ủng hộ chứ đừng thúc giục mình nhé. Mình cảm ơn mọi người nhiều