- Sao...sao cơ?
Dụ Khang Trạch không muốn giải thích nhiều, chiếc áo Mễ Nhiên mặc có dây nơ giữa ng*c, cởi nhẹ ra là hai đỉnh núi ngạo nghễ được giải thoát. Ngón tay Khang Trạch thuần thục kéo dây, hai cánh áo bung sang hai bên, nam nhân rúc mặt vào khe rãnh hít hà hương thơm phảng phất của cơ thể nữ nhân. Mùi thơm sữa tắm, mùi cơ thể phụ nữ, mùi không khí thoáng đãng của vườn cây trái,...tất cả tạo thành tầng hương thư giãn vô cùng. Dụ Khang Trạch áp mặt vào khe rãnh, hai mắt nhắm nghiền hưởng thụ lấy khoảnh khắc này, bàn tay thô ráp đưa lên mân mê thớ da mịn sau lưng vật nhỏ. Ánh mắt hắn từ từ mở ra, liếc lên nhìn vào khuôn mặt đang e thẹn của cô, môi mỏng nhếch cười
Nữ nhân bên trên hơi ngưa ngứa, tóc nam nhân xuề xoà vào hai bên bánh bao lớn, thi thoảng hắn lại cạ cạ miệng liếm láp thớ da xung quanh, lồng ng*c vốn đã căng thẳng hít lấy từng ngụm khí khi ở cạnh hắn thì giờ đây phải chịu thêm kích thích khiến nơi đây hô hấp mãnh liệt hơn. Khuôn mặt cô phiếm đỏ, hai tay không dám ở nam nhân dịch ra, chỉ nắn trên vai Khang Trạch để ngăn hắn không lao tới quá sâu
Dụ Khang Trạch thoải mái áp mặt hưởng thụ, một lúc sau thì vạch hẳn một bên cánh áo rộng ra, ánh mắt thâm tình nhìn lấy n*m hoa đỏ sẫm, phần bánh bao lớn lấm chấm dấu hôn, là kết quả của trận kịch liệt hôm qua. Nam nhân nghĩ lại liền tủm tỉm cười, ngón tay đưa lên vê van n*m nhỏ, trông nó y hệt viên kẹo dẻo được gắn lên bầu ng*c trắng sữa là chiếc bánh flan núng nính. Nam nhân hờ miệng liếm môi một cái, môi mỏng lạnh ẩm ướt bắt đầu áp vào bên ng*c đó. Răng cạ cạ vào n*m nhỏ, lưỡi tiến lại đá mạnh vào đầu *, d*ch bọt bắt đầu nhe nhớp ra khắp xung quanh. Mỗi lần chịu kích tình, không chỉ hơi thở Mễ Nhiên hấp hối, lồng ng*c phập phồng mà còn vì nam nhân chơi đùa nên hai đồi núi dường như giương cao ngạo nghễ hơn thì phải.
Mễ Nhiên rướn cổ cao lên, từng tiếng b* mút chùn chụt vang lên, đỉnh núi sớm ngứa ngáy khiến cơ thể nữ nhân rạo rực nhẹ. Chiếc cổ trắng ngần vươn cao như đóa loa kèn trắng kiêu ngạo, miệng vật nhỏ chúm chím:
- Khang..Khang Trạch..
Giọng nói nỉ non vang lên, chưa cần biết khuôn miệng muốn truyền tải nội dung gì nhưng nam nhân mới nghe vật nhỏ gọi tên cũng hừng hực sức lực. Hắn vật cô nằm xuống đất, bắt đầu càn quét mạnh hơn, một bên ngậm chặt bầu ng*c, bên tay bàn tay hoạt động linh hoạt, xoa nắn cho bánh bao mềm oặt mà se se n*m để nó căng cứng lên. Mễ Nhiên vừa đau nhẹ vừa chịu kích thính, nỉ non cất lời:
- Ah..anh...có người nhìn thấy..um..
Khang Trạch mân mê một hồi rồi tự tin đáp:
- Em sợ có ai nhìn lén chúng ta ư? Haha...
Hắn cười trào phúng, ngón tay dần dà xuống tư m*t của nữ nhân, kích thích bên ngoài, qua một lớp vải quần satin, ngón tay xác định được chính xác hạt trân trâu e thẹn. Ngón tay ấn nhẹ bên ngoài rồi vê tròn, miệng áp dưới dái tai nữ nhân, hít hà hương thơm như tên nghiện hút, nói tiếp:1
- Cơ thể em, ánh mắt, đôi môi, ng*c sữa, cả nơi này...
Nói đến ‘’nơi này’’, Dụ Khang Trạch liền nham hiểm ấn mạnh dưới hạt trân trâu khiến Mễ Nhiên giật bắn lên, hai chân cô run run không ngừng, miệng nhỏ khẽ hét lên:
- Agg..um...
Dụ Khang Trạch thoả mãn nói tiếp:
- Tất cả mọi thứ của em, từ trong ra ngoài đều là của riêng tôi, riêng một mình Dụ Khang Trạch... Ngắm nhìn em, thấy dáng vẻ phóng đãng của em chỉ một mình tôi được thấy... Nếu kẻ nào dám nhìn, tôi liền chọc mù mắt hắn1 .
Mễ Nhiên nghe vậy hơi sợ, ánh mắt lim dim lại tránh đi ánh nhìn thâm tình của hắn. Ngón tay Khang Trạch dừng lại, bên dưới đã âm ẩm tiết d*ch, quần đùi của cô được hắn nhẹ nhàng tuột ra, tiếng thắt lưng lạch cạch cũng vang lên. Dụ Khang Trạch ngửng lên, giải phóng túp lều căng cứng sau quần, từ từ chen vào hai chân của Mễ Nhiên, cơ thể cả hai bắt đầu lấp đầy, tiếng thở gấp của Mễ Nhiên dồn dập hơn, phía nam nhân cũng vậy, từng đợt hơi nặng trịch được phả ra. Khang Trạch bắt đầu theo nhịp, hai tay nắm chắc eo nhỏ giương lên, âm thanh ái muội vang lên trong khu vườn trái cây. Hắn trầm mặc:
- Nhạc Mễ Nhiên... ‘’làm’’ em cũng chỉ có một mình Dụ Khang Trạch tôi được phép...
Giọng nói ít có ôn nhu mà như một lời khẳng định chủ quyền, bên dưới hạ bộ vang lên tiếng va chạm của cả hai. Mễ Nhiên như con thỏ nhỏ đang bị kìm kẹp, đầu gần gật để lấy lòng lấy con sói lớn. Tiếng cô ngắt quãng, cố đáp:
- Um..dạ..hm..um...
Khang Trạch cười nhẹ, gậy lớn đ*m từ từ, các nộn th*t xung quanh cũng giãn nở ra, không o ép bao lấy vật lớn. Vốn dĩ đêm qua đã luận động nhưng bây giờ Khang Trạch lại hừng hực lên, hắn không kiềm chế được nên lại lấy vật nhỏ ra ức hiếp. Chỉ còn cách nhẹ nhàng thư thả hơn một chút, tạo cho Mễ Nhiên kích thích chứ không ‘’làm’’ cô đến đau.