- Nào em nói đi, tôi đang nghe
Mễ Nhiên e hèm giọng rồi vuốt gọn vào mang tai, ngập ngừng trình bày thẳng vấn đề:
- Hôm qua... em có nghe A Diên kể về..về mấy vụ kiện cáo gần đây của Mã Hà.. Em muốn nhờ anh giúp một chuyện1
Dụ Khang Trạch ngồi trầm ngâm, cứ nhắc đến Mã Sở Đằng là lòng hắn lại rạo rực, Mễ Nhiên vẫn còn quá ám ảnh về cái chết của mẹ mình nên trong lòng vẫn đau đáu sự trừng phạt thích đáng cho lão. Lần này cô nhắc tới chuyện này, còn đề nghị giúp, chắc chắn có điều gì đó bất lợi lớn cho Mã Sở Đằng. Dụ Khang Trạch thở dài, nghiêm túc hỏi:
- Được, chuyện em cần giúp là gì?
Mễ Nhiên thở phào, đưa ra chiếc máy di động cũ kĩ đặt lên bàn, ẩn về phía Dụ Khang Trạch, giọng nói cũng uy nghiêm hơn thường:
- Em nghe A Diên nói Mã Sở Đằng nhận được rất nhiều đơn kiện cáo về mấy hành động sai trái của lão, có liên quan đến tính mạng người nhưng đa số là làm đơn ẩn danh, chắc mấy người đó còn sợ phe cánh của Mã Hà bên ngoài. Chính vì vậy, em muốn đứng ra trực tiếp gửi đơn tố cáo, theo đó anh sẽ đứng sau.. làm chỗ dựa cho em, được không?
Dụ Khang Trạch cầm chiếc điện thoại lên, ban đầu nghe cô nói mấy thông tin đó thì không bất ngờ lắm, nhưng lời nói cuối đúng là tấn công vào tấm lòng của hắn. Mễ Nhiên bảo hắn là chỗ dựa cho cô? Lúc nào nam nhân cũng mong muốn bản thân được sự công nhận từ cô, được sự trông cậy của cô ở bản thân hắn. Và lời nói ngắn gọn, nhẹ nhàng nhưng khiến thâm tâm hắn nóng lên, nam nhân nhìn cô, ánh mắt hiền dịu:
- Sao tôi có thể từ chối em được đây?
Mễ Nhiên nghe vậy cũng đỏ mặt, hắn chỉ cần trả lời cụt lủn hay ít nói như thường với người khác đi, nay còn điệu bộ nhẹ nhàng khiến cô thấy lành lạnh. Mễ Nhiên lái sang chuyện khác, nói:
- Thế thì.. việc làm đơn nếu có trở ngại gì, anh báo lại em nhé...
Dụ Khang Trạch gật gù, nói thêm:
- Sẽ có luật sư tốt nhất cho em... em còn chuyện gì khác không?
Mễ Nhiên đứng dậy, cười nhẹ:
- Chuyện em cần chỉ thế thôi.. em cảm ơn anh. Em lên phòng nhé
Cả hai đối mặt với nhau cứ bẽn lẽn như lần đầu, Mễ Nhiên toan quay đi thì Khang Trạch gọi với lại:
- A Nhiên, có thể cho tôi... thêm cơ hội được không?
Nữ nhân khó hiểu, quay lại nhìn hắn, chưa kịp lên tiếng thì Dụ Khang Trạch thẳng thừng kéo cô vào lng ngực mình, vòng tay hắn nhanh chóng siết chặt ôm lấy tấm lưng nhỏ một cách chặt cứng. Đầu hắn rúc xuống bên vành tai Mễ Nhiên, tranh thủ hít hà hương thơm như mùi thuốc phiện hảo hạng, cùng lúc đó mà giọng nói phả ra nóng nực vào vành tai nữ nhân:
- Đừng giận tôi mà A Nhiên, chuyện cãi nhau là tôi sai, tôi làm em khóc là tôi sai, mọi chuyện hôm đấy là tôi sai... Tôi biết lỗi rồi, tôi xin lỗi, em đừng giận nữa Mễ Nhiên
Mễ Nhiên đứng im một hồi, ban đầu giật mình vì hành động bất ngờ của hắn, sau cùng trấn tĩnh lại nghe nam nhân bộc bạch. Cô không nói gì, chỉ biết cơ thể là ngộp thở vì lực siết tay của tên ác ma này, lồng ngực hắn áp chặt trên cơ thể cô, cảm nhận còn thấy tim hắn đang đập liên hồi. Khang Trạch đưa tay vuốt lấy mái tóc mềm đầng sau, thủ thỉ:
- A Nhiên, tôi không chịu nổi... trông em đứng trước mặt, hiện hữu ngay trước mắt, hoàn toàn có thể chạm vào em nhưng không thể... Cái gì cũng có giới hạn, em là giới hạn A Nhiên
Mễ Nhiên ngẫm đi ngẫm lại, hình như lần nào có xích mich thì Dụ Khang Trạch sẽ rất tức giận, nhưng cuối cùng lại là người hạ nước đi van cầu sự tha thứ của cô. Hình như có mấy lần cũng là lỗi của Mễ Nhiên đấy, nhưng cô cứng đầu, cô đâu có nhận mà còn giận ngược lại, hậu quả vẫn là Dụ Khang Trạch tự làm tự chịu. Lần này cũng thế, Mễ Nhiên biết bản thân cũng sai nhưng cô cứ mặc thế, hắn có theo cô thì theo, vả lại Mễ Nhiên còn đang nhờ Dụ Khang Trạch làm giúp, thôi thì tha thứ cho tên ác ma ngu ngốc này cũng được - cô nghĩ thầm trong đầu. Sau cùng ì èo:
- Khang Trạch.. em không thở nổi
Vòng tay Khang Trạch nới lỏng nhưng tuyệt nhiên cẩn thận nắm chắc không cho cô chay thoát, cái bản tính Mễ Nhiên lươn lẹo sao hắn còn lạ gì? Nam nhân cụng chán vào cô, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm, con người đen xoáy sâu vào mọi đường nét trên khuôn mặt vật nhỏ, đôi môi hắn hờ hững, khoảng cách càng ngày càng gần hơn. Mễ Nhiên ngay tức khắc đưa ngón tay lên chặn vào môi hắn, hắn ôm chặt khiến cô muốn né tránh ngửa ra sau, nhìn lưng cô thoái ra như thoát vị nghĩa đệm tới nơi rồi, thở còn khó nên hổn hển đáp:1
- Được rồi..được rồi... em không giận, không giận gì hết. Bây giờ anh mau buông em ra... em sắp gãy lưng rồi
Dụ Khang Trạch tạm yên tâm, buông tay ra, khuôn mặt cười tươi như hoa rồi vui vẻ:
- Vậy chúng ta không còn giận nữa.. tôi có thể về phòng ngủ cùng em
Mễ Nhiên nghe thế liền ngăn chặn:
- Không... là anh chọn ngủ bên thư phòng, bây giờ anh vẫn phải ngủ bên đó
Dụ Khang Trạch méo xệch mặt, thắc mắc:
- Tại sao? Em mới nói không còn giận tôi nữa...
Mễ Nhiên đắc thắng, cao hứng:
- Đúng, vậy khi nào vụ của Mã Hà xong xuôi, anh sẽ được trở về phòng.. coi như anh đang đền bù vì đắc tội với em
Nói rồi cô quay lưng rời đi, không để cho Khang Trạch kịp phản bác hay ý kiến thêm
P/s: thả tim và follow mình nha mọi người. Cảm ơn mọi người nhiềuuu