• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối mông lung dưới ánh trăng bàn bạc, một đôi mắt ngấn lệ ưu thương nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt, đôi môi run rẩy như ai oán, như tiếc thương :

”Là ta đã sai rồi sao? Quê hương của ta, thần dân của ta, thật có lỗi với các người, nếu như có kiếp sau, nếu có kiếp sau…”

Asagi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm cả trán, lại là giấc mơ đó, người con gái đó là ai? Tại sao bản thân lại cảm thấy người đó quen thuộc đến như vậy? Rốt cuộc là vì sao?

Asagi bước xuống giường, thở dài một hơi, bàn chân trong vô thức đi về phía cây đàn tranh, ngón tay thon dài vuốt nhẹ dây đàn, thanh âm trong trẻo vang lên

“Cỏ nào vẫn biếc? Nước nào vẫn xanh?

Cố hương chìm khuất cuối chân mây,

Cố hương nơi Giang Nam…

Mưa nào nghiêng nghiêng? Cầu nào cong cong?

Mộng đẹp xuôi theo cánh buồm trắng,

Mộng đẹp về Giang Nam…

Chẳng biết mây khói đêm nay tự thưở nào,

Chẳng hay thụy liên chiều xuống lại ra sao…

Chỉ nguyện hóa thành vần thơ Đường Tống,

Nghìn thu kề cận người…

Chẳng biết mây khói đêm nay tự thưở nào,

Chẳng hay thụy liên chiều xuống lại ra sao…

Chỉ nguyện hóa thành áng thơ Đường Tống,

Nghìn thu ngủ yên cạnh người.

.

Cố hương nơi Giang Nam…

Mưa nào nghiêng nghiêng? Cầu nào cong cong?

Mộng đẹp xuôi theo cánh buồm trắng,

Mộng đẹp về Giang Nam..

Chẳng biết mây khói đêm nay tự thưở nào,

Chẳng hay thụy liên chiều xuống lại ra sao…

Chỉ nguyện hóa thành vần thơ Đường Tống,

Nghìn thu kề cận người.

Chỉ nguyện hóa thân làm áng thơ Đường Tống,

Nghìn thu ngủ yên cạnh người”

– “ Asagi chan, làm sao vậy?”

Ryo nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng con gái, lập tức đá tung cửa phòng, lo lắng hỏi.

– “Mama, người bạo lực quá” Asagi nhíu mày trả lời

– “ Đừng để ý tới mama của con, có phải hay không con muốn xuyên không về cổ đại?” Papa đứng ở phía sau lên tiếng

– “Vâng, papa quả nhiên là người tinh tế” Asagi nghiêng đầu mỉm cười.

Mama của Asagi vừa nghe thấy hai chữ xuyên liền ba chân bốn cảng chạy tới chỗ nó ngồi, nắm lấy tay nó, đôi mắt long lanh ngấn lệ.

– “Asagi chan, con yêu của ta, xuyên không nhớ kiếm siêu cấp soái ca mang về làm con rể cho ta nhá”

Mama xinh đẹp chớp chớp đôi mắt nhìn nó, trong lòng ko ngừng nghĩ ” chẹp năm xưa mình vừa xuyên không đã làm ko biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt phải động tình, haizzz nhớ lại thời huy hoàng ấy mà phát thèm”

– “Vợ yêu nhé, đừng tưởng anh ko biết em nghĩ gì, dẹp ngay cái mơ mộng viễn vông đấy đi, có chồng là siêu cấp soái ca, thái tử điện hạ anh minh tuấn vũ của Long Thịnh hoàng triều mà em còn chưa thỏa mãn hay sao?” Nam Phong Tử Đằng nhướng mày nói

Nghe vậy, Asagi đưa tay lên vuốt một lọn tóc, bĩu môi nói

– “ Cũng chỉ là ông lão 37 tuổi “

– “Này! Con với chả cái dám ăn nói như thế với cha nó, em xem em dạy con em kìa” Nam Phong Tử Đằng tức giận nói.

– Sao anh có ý kiến gì với con của em à? Giờ chồng yêu muốn gì nào, tối nay ngủ dưới đất nhé.”

Một câu nói đơn giản và ngắn gọn nhưng đủ để dọa papa nó, mỗi lần cãi nhau mama nó lại dùng cái câu tối nay ngủ dưới đất là papa của nó liền ngoan ngoãn ngồi im re ko dám động đậy

Mama dùng đôi mắt chưa toàn mũi tên nhìn papa nó rồi quăng cho một câu :

– Chồng yêu quả là thức thời. E hèm! con yêu, năm nay con 17 tuổi rồi, cũng đã đến lúc ta cho con xem một thứ

Papa của nó ko biết bằng cách nào lấy ra một cái hộp gỗ được chạm khắc những hoa văn rất tinh xảo và sống động, phía trên mặt gỗ là loài hoa tử đinh hương được điêu khắc rất tinh tế, đây là loài hoa tượng trưng cho hoàng tộc, chỉ có những người mang dòng máu đế vương mới được phép sở hữu, hai bên mặt hộp gỗ tạc hai con bạch điêu đang bay lượn, đầu của chúng hướng về phía ổ khóa hình con rồng đang ngậm long châu. Bên trong chiếc hộp là 1 kim bài miễn tử của Long Thịnh hoàng triều, còn có miếng ngọc bội màu xanh phỉ thúy khắc 2 chữ Tử Đằng đại diện cho thân phận thái tử và một miếng bạch phù khắc hai chữ Thiên Di, người nắm trong tay bạch phù này sẽ là chủ nhân của Thiên Di Cung, tổ chức sát thủ bí ẩn nhất, được lưu truyền trong nhân gian.

Papa và mama nhìn nó bằng 1 ánh mắt đầy trìu mến :

– “Asagi chan, ko cần ta nói chắc con cũng biết những thứ này quan trọng thế nào, nay ta giao lại chúng cho con, hi vọng con sẽ dùng nó một cách hữu dụng nhất”.

Papa nhìn nó kẽ thở dài

– “ Mình à, con bé cũng lớn rồi, cũng đến lúc cho nó về thăm quê nội, con gái lớn không thể giữ ở trong nhà mãi được, phải cho nó đi đây đi đó để kiếm chồng mang về chứ, haha”

– Haizzzz con yêu, đừng để tâm lời mama con nói, xuyên qua rồi thì cứ đi du lịch thoải mái đừng vội đem dây buộc mình như ta ngày xưa, chỉ vì yêu mama con mà phải từ bỏ 3000 cung tần mĩ nữ, thú vui nhân gian chưa kịp hưởng”

Nam Phong Tử Đằng ai oán nói

– “Mình à, xem ra tối nay phải cho mình ngủ dưới đất rồi”.

Sát khí của mama xinh đẹp bao quanh cả căn phòng, mama nó trên tay cầm một con dao nhỏ, nhìn chằm chằm vào hạ bộ của papa,, miệng khẽ nhếch lên, nghiến răng nói :

- ” nhóc con xem ra ta đành phải cắt đứt nhóc rồi”

Papa nó sau khi nghe xong câu nói đó, mặt từ xanh chuyển sang trắng, từ trắng lại hóa vàng y chang con tắc kè hoa.

– “Vợ yêu à, anh nói đùa thôi mà, em đừng hạ thủ chứ, không có nó làm sao anh chiều lòng em được”

– “Anh, anh, anh nói gì vậy, có Asa đứng đó lại dám nói thế, em có phải sắc nữ đâu, không cần cái đó”

Ryo xấu hổ, lớn giọng hét lên

– “ Thật? Vậy mai mốt đừng đòi nhé”

Nam Phong Tử Đằng nhếch miệng đầy gian xảo.

– “Anh, vô sỉ” Ma ma nó mặt đỏ bừng trừng trừng nhìn papa

– “Thôi đi 2 người, cãi nhau thì về phòng 2 người rồi muốn làm gì thì làm, vấn đề chính là papa giao mấy thứ này cho con để làm gì, con có xuyên được đâu”

Asagi chỉ tay vào trong chiếc hộp, thanh âm có vẻ không vui.

– “Ai bảo xuyên không được” Nam Phong Tử Đằng cùng Ryo đồng thanh nói.

– “ Ồ, 2 vợ chồng đồng thanh ghê, vậy thì chỉ con cách xuyên đi” Asa tay cầm quạt phe phẩy cười

– “ Đừng nóng vội con yêu, cứ từ từ," Nam Phong Tử Đằng tiến lại gần ôm nó vào lòng.

– “Con là kết tinh tình yêu của chúng ta, đến thế giới đó rồi chỉ sợ con sẽ bị ủy khuất, ta ko yên tâm”

– “Papa à, con gái của papa lẽ nào papa ko hiểu, con là người chịu để người khác khi dễ mình sao.” Asa nhìn papa nó mỉm cười

– “ Haha, ta quên mất, võ công của con giờ hơn cả ta làm sao có thể dễ bị bắt nạt được, há há ta thiệt là tài năng khi có một đứa con như vậy”

Nam Phong Tử Đằng cười đến tận mang tai, vui vẻ nói .

Kế tiếp, Nam Phong Tử Đằng cầm 2 miếng ngọc bội xếp chồng lên nhau, sao đó dùng dao rạch tay Asa lấy máu của nó nhỏ vào 2 miếng ngọc bội, Máu của Asagi vừa mới rơi xuống thì một vòng xoáy màu xanh hiện ra hư hư ảo ảo. Asagi tròn mắt hết nhìn hai người rồi lại quay sang nhìn cái xoáy, Như hiểu ý của nó, mama nó liền giải thích:-

– “ Hai miếng ngọc bội này đc làm từ phỉ thúy ngàn năm trên đỉnh Thiên Sơn, nó có ý niệm và nhận thức, năm đó là nó đã chọn ta và papa của con nên lẽ đương nhiên máu của con sẽ là vật trung gian mở ra cánh cổng thời gian”

– “Con gái, hãy nhớ, sống ở một nơi xa lạ mọi việc ko thể theo ý của mình, tuyệt đối phải cẩn thận” Nam Phong Tử Đằng cẩn thận dặn dò..

Asagi khẽ gật đầu, lại gần hôn papa và mama lần cuối rồi bước vào vòng xoáy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang