Không cần đoán Nhược Lam cũng biết bên trong chứa thứ gì, khẽ thở dài nói:
“Đại ca, muội mệt quá, huynh có thể đỡ muội về phòng không?”
“….” Mộ Dung Phi Tuyết không nói gì, hắn đột nhiên cúi xuống nhấc bổng nó lên
“A!” Vì quá bất ngờ trước hành động của Mộ Dung Phi Tuyết, Nhược Lam khẽ kinh hô một tiếng, đôi bàn tay bất giác vòng qua ôm chặt cổ của hắn
“Xin lỗi”. Mộ Dung Phi Tuyết vừa nhíu mày vừa nhanh chóng đưa Nhược Lam trở về. “….” Lần này thì đến lược Nhược Lam im lặng không biết nói gì, người đâu lạnh hơn cả băng, ít ra phải thông báo một tiếng để người ta còn chuẩn bị chứ!
Sau khi Mộ dung Phi Tuyết đưa Nhược Lam về phòng, hắn không nói không rằng biến mất như một cơn gió, nó cũng chẳng hơn đâu mà quan tâm đến hắn. Tiến về phía khung cửa, Nhược Lam ngước nhìn ánh trăng, trong lòng không ngừng tính toán.
“Chủ nhân!” Liễu Mặc, Lãnh Huyết đồng thanh lên tiếng.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc của hai tiểu đông tây, Nhược Lam liền quay đầu nhìn, ôn nhu nói:
“Ta thật sự cần sự giúp đỡ của hai ngươi”.
“Người muốn chúng ta làm cho Thiên Sơn Tuyết Liên nở?” Lãnh Huyết lạnh lùng hỏi.
“Ừm. Các ngươi là hóa thân của ngọc phỉ thúy trêm đỉnh Thiên Sơn, bản thân đã mang hàn tính đặc thù, ta tin các ngươi có thể làm cho Thiên Sơn Tuyết Liên nở hoa”.
Nghe vậy, Lãnh Huyết và Liễu Mặc bốn mắt nhìn nhau cùng bàn bạc, ước chừng khoảng nửa khắc sau Liễu Mặc mới trầm giọng lên tiếng:
“Người sống chết có số, chúng thần sẽ cố hết sức. Phần còn lại phải xem thiên mệnh của Mạc Tuyết Phong như thế nào”.
“Muốn Thiên Sơn Tuyết Liên nở hoa thì cần phải có một cỗ hàn khí chí âm cực đỉnh làm xúc tác, trong lúc thi triển pháp lực cả căn phòng này e rằng sẽ đóng băng. Chủ nhân, người có thể ra ngoài đợi chúng thần”. Lãnh Huyết nhíu mày nhìn Nhược Lam, lo lắng nói.
“Ta sinh vào ngày âm, tháng âm, năm âm, bản thân đã là chí âm kết hợp với Hàn Băng tâm pháp thì chắc sẽ không sao”.
“Muội hiện tại nguyên khí hao tổn, vẫn là nên nghe lời bọn họ ra ngoài đi”. Thanh âm băng sương của Mộ Dung Phi Tuyết vang lên khiến cho ba người còn lại ở trong phòng đồng thời giật mình hoảng hốt.
Lãnh Huyết mâu quang khẽ sáng, người này ở đây đã bao lâu rồi? Tại sao hắn lại không phát hiện được?
Liễu Mặc hiện tại không suy nghĩ được nhiều như Lãnh Huyết, bản tính tò mò thôi thúc hắn bay bay đến trước mặt Mộ Dung Phi Tuyết, lượn tới lượn lui vài vòng, ngón tay nhỏ nhắn mũm mỉm vuốt vuốt cằm nhìn chằm chằm Mộ Dung Phi Tuyết.
“Chủ nhân, người này là cực phẩm hiếm có trong nhân gian đấy, người sau này nên mở kỹ nam đi, cho hắn ta làm đệ nhất mỹ nam bảo đảm tha hồ hốt bạc”.
Liễu Mặc vừa dứt lời, nét mặt của Mộ Dung Phi Tuyết lập tức có biến hóa, mày kiếm chau lại, hai tay vòng trước ngực ném cho Liễu Mặc một cái nhìn cảnh cáo.
Nhược Lam khóe miệng giật giật muốn cười nhưng lại không dám cười, từ khi nào mà Liễu Mặc lại có cái suy nghĩ mang đầy đủ đặc thù của một hủ nam chính gốc vậy? Đang tính mở miệng hỏi thì Mộ Dung Phi Tuyết đã đến bên cạnh bế Nhược Lam phi thân ra ngoài. Lúc đi còn không quên để lại một câu:
“Nếu không làm cho Thiên Sơn Tuyết Liên nở hoa, ta liền đem hai người các ngươi đập nát”.
“AAAAA, hắn dám uy hiếp chúng ta, Lãnh Huyết xử hắn đi!” Liễu Mặc tức giận quay sang nhìn Lãnh Huyết.
“Là do ngươi chọc giận hắn trước, liên quan gì ta? Muốn thì ngươi tự làm đi!” Lãnh Huyết lạnh giọng trả lời.
“Ngươi, nhà ngươi…” Liễu Mặc chu mỏ càu nhàu.
“Còn không mau lại giúp ta”.
“Biết rồi, ta tới đây”.
——— ———–Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha———— ———
Thư phòng.
“Đại ca, huynh không ngạc nhiên?” Nhược Lam ngồi đối diện với Mộ Dung Phi Tuyết, nghi ngờ hỏi.
“Tại sao phải ngạc nhiên?” Mộ Dung Phi Tuyết nhàn nhạt đáp trả
“Mặc Mặc, Huyết Huyết bọn họ….” Nhược Lam muốn nói gì đó nhưng lại thốt không nên lời. Thiên a! Phải nói sao đây?
“Cho dù bọn họ có là gì cũng không có quan hệ với ta, hiện tại ta chỉ mong thất đệ có thể qua khỏi”.
Dứt lời Mộ Dung Phi Tuyết xoay người ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài khung cửa, không nói thêm bất cứ lời nào.
Nhược Lam cũng im lặng không nói gì, một tay chống cằm nhìn bóng lưng của Mộ Dung Phi Tuyết, Nhược Lam không khỏi có một vài suy nghĩ. Hắn lạnh lùng như vậy là do bản tính hay là có chuyện gì đó trong quá khứ làm hắn thành ra như vậy? Không biết có nữ nhi nào đủ bản lĩnh làm hắn thay đổi không? Nó thật sự muốn một lần nhìn thấy băng sơn kiếm khách nổi tiếng trong giang hồ rơi vào lưới tình, điên cuồng yêu, điên cuồng hận, cho dù bản thân có thịt nát xương tan vẫn cam lòng. Ai nha, nếu nữ nhi nào có thể làm được điều này, nó sẵn sang bái người đó làm sư phụ. Chậc chậc….
Chìm đắm trong suy nghĩ miên man, Nhược Lam dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cảm nhận được hơi thở đều đặn của Nhược Lam, Mộ Dung Phi Tuyết tiến lại gần, ngón tay thon dài dịu nhẹ vuốt ve gương mặt non mềm của Nhược Lam, nhỏ giọng cảm thán một câu:
“Muội thật sự rất giống mẫu thân của muội!”
——— ——————- Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha ——————–
Khi Nhược Lam tỉnh dậy đã là một canh giờ sau, trong phòng lúc này chỉ có mình nó, khẽ ngồi dậy Nhược Lam nhanh chân tiến về phòng của Mạc Tuyết Phong. Đẩy cửa bước vào, Mộ Dung Phi Tuyết đã ở đó.
“Có tin tức gì của ngũ ca không?”
“Vẫn chưa tìm đủ số lượng mà muội cần”.
“….” Nhược Lam im lặng tiến đến ngồi cạnh hắn, liếc mắt nhìn về phía Mạc Tuyết Phong đang nằm trên giường, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền. Rốt cuộc là kẻ nào? võ công của thất ca cũng không phải tầm thường, không dễ gì có thể đả thương được huynh ấy. Không những thế đối phương còn biết Truy Hồn Thất Tán, ra tay tàn độc, chỉ một ngân châm đủ để lấy mạng người, hắn ta lại dùng đến bảy.
Vụ án của Nhị tiểu thư chưa được làm sáng tỏ nay lại đến chuyện của thất ca, thật là khiến người ta đau đầu. Nghĩ tới đây, Nhược Lam bất giác đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, mày liễu chau càng nồng đậm.
Thấy thế Mộ Dung Phi Tuyết lập tức hỏi:
“Còn mệt?”
“Một chút thôi, muội không sao”. Nhược Lam mỉm cười trả lời.
“Suy nghĩ về vụ án Hạo Nguyệt Chi?” Mộ Dung Phi Tuyết tiếp tục hỏi.
“Ân, muội thật sự rất mơ hồ….” Nhược Lam thở dài nói.
“Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, rồi sẽ tìm được thôi”.
Mâu quang khẽ sáng, Nhược Lam nhìn chằm chằm Mộ Dung Phi Tuyết, hắn nói câu này làm cho nó nhớ tới bộ phim Bao Thanh Thiên quá nha. Haizzz ước gì mình được như Bao Chửng nhỉ? Hay là được như Kindaichi trong Conan cũng được, tiếc quá đi mất, biết thế lúc đi mang theo một đống Conan về đây đọc rồi.
“Thất đệ!”
Đang suy nghĩ đăm chiêu thì thanh âm đầy lo lắng của Mộ Dung Phi Tuyết khiến Nhược Lam giật mình. Lập tức tiến đến bên giường, Nhược Lam cẩn thận bắt mạch, xem xét vết thương. Trên mặt Mặc Tuyết Phong hắc tuyến nổi đầy, kéo dài từ trên trán xuống tới tận miệng vết thương. Tay vừa chạm vào mạch, Nhược Lam trong lòng cũng đồng thời hét lên một câu. Không xong rồi! Đây chẳng phải là Bách Độc Xuyên Tâm sao? Như thế nào lại trúng phải? Vì sao ban nãy lúc bắt mạch không phát giác ra? Hiện tại hai chất cực độc gặp nhau lại bổ sung cho nhau. Khỉ thật, tại sao đến giờ nó mới phát hiện.
“Đại ca, huynh ấy đã từng trúng Bách Độc Xuyên Tâm?”
“Đúng vậy, ba năm trước thất đệ vì cứu một người cho nên đã đắc tội với trưởng môn của phái Ngũ Độc Giáo. May sao lúc đó có một vị thần y xuất hiện mới cứu được đệ ấy”.
“Bách Độc Xuyên Tâm vốn đã được vị thần y kia đẩy lùi thế nhưng nó vẫn còn đọng lại trong người huynh ấy, nay huynh ấy lại trúng Truy Hồn Thất Tán mới khiên độc tính của Bách Độc Xuyên Tâm phát tác, cả hai chất này tuy cực độc nhưng lại tương trợ lẫn nhau, thất ca e rằng…”.
Dứt lời, Nhược Lam nhanh tay với lấy con dao ở đầu giường, rạch một đường vào lòng bàn tay, tiếp tục cho Mạc Tuyết Phong uống, hiện tại chỉ có cách này mới có thể duy trì sự sống cho huynh ấy. Ngũ ca huynh mau nhanh lên, muội sắp chịu không nổi rồi.