“Ưm.”
“Muội tỉnh?”
“Đại ca. Sao huynh lại ở đây? Ơ ủa? Đây là phòng muội mà.”
“Lúc nãy muội đã ngủ quên bên cạnh thất đệ.”
“Ân. Muội hơi mệt, huynh ấy thế nào rồi?” Nhược Lam ngồi dậy, nhíu mày hỏi.
“Đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Quan sát biểu tình trên khuôn mặt Mộ Dung Phi Tuyết, Nhược Lam bật cười nói vu vơ.
“YY sẽ không gả đâu.”
“…..”
“Lưu đại gia kia là do muội thuê đến chọc tức thất ca thôi, cũng là để huynh ấy hiểu rõ tình cảm của chính mình. Hơn nữa thông qua hắn muội cũng đã lấy được khế ước bán thân của YY rồi.” Vừa nói Nhược Lam vừa lôi trong ống tay áo ra một tờ giấy phất phơ trước mặt Mộ Dung Phi Tuyết.
“…..”
“Hừm. Nói chuyện với huynh chán quá, thôi huynh về phòng đi.” Nhược Lam cau có nói.
“Ân. Muội nghỉ ngơi đi.” Dứt lời Mộ Dung Phi Tuyết tiêu sái rời đi.
Nói chuyện với hắn rất chi là bực bội nha, lúc cần hắn nói hắn lại không nói, lúc không cần thì lại mở miệng chen vào, ghét ghê nha. Con lạy nguyệt lão, mau mau se duyên cho hắn đi, chứ cứ để hắn thế này có ngày con chết vì phát điên lên mất. AAAAAAAAA, Nhược Lam trong lòng gào thét không thôi.
Sáng ngày hôm sau.
“YY. Đừng rời xa ta.” Trong cơn mơ Mạc Tuyết Phong đau lòng gọi tên nàng, hai giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống. Bạch YY thở dài vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của hắn, nhỏ nhẹ nói:
“Có thật trước đây là chàng đã phụ ta? Quận chúa đã nói với ta như vậy, người chắc là sẽ không gạt ta, nếu đã là như vậy, tại sao bây giờ lại thay đổi, vì ta mà hủy hoại bản thân mình. Ta thật sự không nhớ chàng là ai, cũng không biết cảm giác trước đây của ta dành cho chàng là gì, ta chỉ biết lúc này, con tim ta đang thổn thức vì chàng, chỉ cần chàng tỉnh lại, ta nguyện ý đời đời ở cạnh chàng, không cầu địa vị cao sang chỉ cầu cùng chàng làm tri kỷ.”
“Chậc chậc, tình cảm quá nha.” Nhược Lam một thân tử y tựa người vào cửa, híp mắt nhìn cảnh tượn trước mặt.
“YY tham kiến cửu tiểu thư.” Bạch YY xấu hổ cúi đầu, thanh âm ngượng ngùng vang lên.
“Miễn lễ, hắc hắc mới sáng sớm đã được xem một màn trình diễn đặc sắc rồi.”
“Cửu tiểu thư, người lại trêu ta.”
“Tình trạng của thất ca đã qua cơn nguy hiểm, lẽ ra hắn đã sớm tỉnh.”
“Vậy sao đến giờ chàng chưa tỉnh, có phải hay không có vấn đề gì?” Bạch YY vội vàng hỏi.
“Nhưng vì huynh ấy không muốn tỉnh lại, nói đúng hơn là muốn trốn tránh sự thật, không muốn nhìn thấy cái cảnh người mình yêu trở thành tân nương của kẻ khác. Cho nên…” Nhược Lam tiếu tựa phi tiếu nhìn chằm chằm Bạch YY.
“A, ta…Lưu đại gia…”
“Ngươi yên tâm, Lưu đại gia là do ta sai khiến, khế ước chuộc thân của ngươi ta đã giao cho đại ca rồi, huynh ấy sẽ giữ giùm ngươi. Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là chăm sóc cho đến khi huynh ấy tỉnh lại.”
“Ân.” Bạch YY gật đầu đáp ứng nhưng rồi nàng cảm thấy có điều gì đó không đúng, đầu lại ngẩng lên nhìn:
“ Hôm nay ngữ khí của người rất lạ.”
Nhược Lam hơi hơi khựng lại một chút, nhưng chỉ là thoáng qua trong đáy mắt, sau đó mỉm cười ôn nhu nói:
“Ta ở Dương Châu cũng đã lâu rồi, cũng đến lúc nên rời đi.”
“Đi? Người trở về kinh thành?”
“Không. Ta chưa muốn về. Trạm dừng chân kế tiếp của ta có lẽ là Phượng Hoàng, Hồ Nam.”
“Ân. Người phải bảo trọng.” Bạch YY mỉm cười nhìn Nhược Lam. Nàng thật sự rất biết ơn cửu tiểu thư, nếu như không có nàng ấy hết lòng giúp đỡ thì e rằng duyên phận giữa nàng và Mạc Tuyết Phong đã đứt đoạn từ đây.
“YY nhớ kỹ, quý trọng chân tình, quyết đừng buông tay.” Lời vừa dứt Nhược Lam liền xoay người rời đi.
Nơi ở của Trương Bình.
“Thảo dân tham kiến Quận chúa, Quận chúa vạn phúc kim an.”
“Bình thân.”
“Tạ Quận chúa.”
Sau khi Trương Bình đứng lên, Nhược Lam không khỏi chau mày, thấp giọng nói:
“Chú ý thân thể, kì thi sắp tới đừng bỏ lỡ cơ hội.”
“Đa tạ Quận chúa nhắc nhở, thảo dân…” Trương Bình còn chưa nói hết câu thì một cơn ho đã ập đến cắt đứt lời nói của hắn.
Nhược Lam thở dài một hơi, lo lắng nói:
“Ngươi và Hạo Nguyệt Chi coi như kiếp này có duyên nhưng không có phận, đành phải hẹn lại kiếp sau. Tin rằng nếu Hạo Nguyệt Chi biết được ngươi hiện tại ra nông nổi này cũng sẽ rất đau lòng. Nếu không muốn vì mình thì cũng nên nghĩ cho nàng ấy. Ngay ngày hôm nay hãy dọn tới Vô Ảnh Sơn Trang đi.”
Nghe Nhược Lam nói vậy, thân hình gầy yếu của Trương Bình khẽ rung lên, hắn lập tức quỳ gối nói:
“Quận chúa, thảo dân sao có thể…”
Lời còn chưa có nói hết đã bị Nhược Lam nhanh chóng cắt đứt:
“Ngươi cả đời này sẽ không thú thê. Có phải hay không? Nếu đã như vậy, con đường hiện tại mà ngươi phải đi chính là cống hiến sức mình cho quốc gia. Chữ hiếu ngươi đã không thể làm trọn, vậy thì chữ trung nhất định phải hoàn thành. Với tình trạng bây giờ của ngươi e rằng chưa tới kì thi ngươi đã chết rồi. Vô Ảnh Sơn Trang sẽ là hậu thuẫn tốt nhất của ngươi, đừng bướng bỉnh nữa.”
Trương Bình không nói lời nào, vẫn tiếp tục quỳ trên mặt đất. Rất lâu sau đó, hắn mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng buông một câu:
“Thảo dân đã hiểu.”
Lúc Trương Bình nói ra câu này, Nhược Lam chắc chắn nhìn thấy trong đôi mắt hắn một mảnh bi thương. E rằng đi khắp thế gian này, không có ai si tình bằng hắn.
Sau khi sắp xếp chu đáo cho Trương Bình, Nhược Lam thân cưỡi thiên lý mã Phi Vũ thong dong tiến tới Hồ Nam, đi được nửa đường thì Phi Vũ bỗng nhiên đứng lại không chịu đi tiếp. Nhược Lam nhíu mày khẽ nhắm mắt lại, thanh âm băng lãng vang lên:
“Không biết các vị đây muốn gì ở một cô nương như ta?”
Lời vừa dứt, năm nhân ảnh lập tức xuất hiện trước mặt Nhược Lam, liếc mắt một cái liền biết bọn họ là sát thủ. Nhược Lam thở dài một hơi, trong lòng âm thầm ai oán. Ta nhớ ta ăn ở tốt lắm mà, có chọc vào ai đâu, sao tự nhiên lại sát thủ đến chặn đường thế này, thật là đi chơi mà cũng không được yên!
“Quận chúa điện hạ, chủ nhân của chúng ta có lời mời, thỉnh người đi theo chúng ta.”
“Nếu ta không đi thì sao?”
“Vậy thì chúng ta đành đắc tội.”
“Hừm! Được rồi, không cần phải tuyệt tình như thế chứ, ta đi là được mà.” Nhược Lam cười hướng bọ nói, thanh âm có vài phần nhún nhường.
“Mời người bịt mắt lại.”
“Oạch, lại còn thế nữa.” Nhược Lam cằn nhằn, cầm lấy mảnh vài đen bịt lên mắt, môi anh đào khẽ nhếch, rốt cuộc là kẻ nào to gan dám mời nó.
Hai khắc sau.
Nhược Lam cảm nhận được có người đang tiến đến, người nãy võ công rất thâm hậu, bước chân nhẹ nhàng thanh thoát, rất có khả năng là chủ tử của năm người kia.
“Tháo khăn bịt mặt cho nàng ta.”
“Ân.”
Sau khi vứt được cái miếng khăn chết tiệt kia ra, Nhược Lam thở dài một hơi, vội vàng mở mắt ra. Đập vào mắt Nhược Lam lúc này là một nam tử thân mặc huỳnh y, mái tóc đen dài bổng bềnh đến sống lưng, đôi mắt màu đen lạnh lùng đến tàn nhẫn, sống mũi cao, đôi môi mỏng xinh đẹp, chậc chậc, lại là một soái ca. Vì đang mải mê thưởng thức vẻ đẹp cho nên Nhược Lam quên mất việc mình đang bị bắt cóc, nó lập tức nhảy đến trước mặt huỳnh y nam tử kia, bàn tay thon dài vươn ra sờ sờ tóc hắn. Mọi người ở đó há hốc miệng nhìn, từ trước tới giờ không có nữ nhân nào dám vô lễ với cung chủ như vậy, nàng ta không những không sợ ngược lại còn chạy đến ăn đậu hủ của cung chủ. Thôi rồi, chúng ta chuẩn bị nhặt xác nàng ta đi, haizz một cô nương xinh đẹp như thế mà lại…
Sau một hồi đánh giá, Nhược Lam liền đưa ra một kết luận:
“Tóc đen, thẳng, sợi tóc bóng mượt cho thấy chủ nhân của nó phải là người có cơ thể săn chắc, nhiều protein. Tuy nhiên ngoài yếu tố tự nhiên thì chắc phải có bí quyết nào đó, tóc mới được thế này. Ê, cho hỏi, ngươi dùng dược liệu gì vậy?” Nhược Lam chớp đôi mắt to tròn nhìn huỳnh y nam tử .
“…..” Huỳnh y nam tử khuôn mặt băng sương không nói gì, bàn tay to lớn vận lực đánh về phía Nhược Lam. Khẽ nhíu mày, Nhược Lam tung người lên không trung lùi về sau một thước, nam nhân kia không chỉ dừng lại ở đó, thanh kiếm bên hông của hắn tỏa sáng, một luồng hàn khí nhanh chóng lao về phía nó. Lần này Nhược Lam không tránh nữa mà ngược lại đứng yên một chỗ. Không khí xung quanh yên lặng như tờ, yên tĩnh đến nổi có thể nghe thấy tiếng thở của người khác. Khi mũi kiếm của hắn tiến tới gần, Nhược Lam vung tay lên, một luồng ánh sáng màu tím bao bọc lấy nó, chặn đứng mũi kiếm lại. Liếc mắt nhìn về hồ nước bên cạnh, Nhược Lam nhếch miệng cười, thiên nhiên vẫn là thứ tốt nhất.
Ống tay áo khẽ vung ra, dải lụa màu tím cũng theo đó xuất hiện tiến đến gần hồ nước, mặt nước phẳng lặng bởi vì sự tiếp xúc đột ngột của dải lụa cho nên lập tức gợn lên những bọt nước lăn tăn. Xoay người thành một vòng tròn, Nhược Lam vung tay điều khiển dải lụa, cơ thể mỏng manh yểu điệu xoay vòng, cánh tay tinh tế khẽ uốn lượn, dải lụa trong tay lay động cùng với những bọt nước kết thành một khối. Nhanh như chớp, dải lụa phóng đến thanh kiếm của huỳnh y nam tử, con ngươi màu đen của hắn thoáng lên một tia ngạc nhiên, thu kiếm trở về trong tay, huỳnh y nam tử nghiêng người tránh né. Sau đó dùng kiếm chặt đứt dải lụa, tuy nhiên lưỡi kiếm vừa mới chạm vào lập tức bị dải lụa xiết chặt lấy, hai bên cùng dằn co một hồi lâu.
Khẽ mỉm cười, Nhược Lam buông giải lụa ra, huỳnh y nam tử đang vận lực thì tự nhiên đối phương lại thả ra, mất đà, hắn bị đẩy lùi ra sau mấy bước.
Tên này ngoan cố ghê nha, mình có làm gì đắc tội với hắn đâu, vô duyên vô cớ động thủ với người ta. Nhược Lam trong vô thức đem sự chú ý đặt lên thanh kiếm được treo trên tường, kia chẳng phải là Thủy Vu kiếm ư? Mẫu thân bảo năm xưa mẫu thân cùng nó tung hoàng thiên hạ, nhưng vì phải trở lại hiện đại, mẫu thân đành phải để nó ở lại chờ chủ nhân mới của nó xuất hiện.
Ủa, mà sao Thủy Vu ở chỗ này? Éc! Đây chắc không phải Thiên Di Cung đấy chứ? Ccái tên mặc nguyên bộ đồ vàng chói lọi kia là cung chủ? Đang trong lúc mãi mê suy nghĩ, Nhược Lam không hay biết rằng huỳnh y nam tử cũng đang nhướng mày quan sát biểu hiện của nó. Nhược Lam lấy ra một thanh chủy thủ ở bên hông sau đó rạch một đường trên tay mình, máu tươi lập tức chảy ra, huỳnh y nam tử mở to mắt nhìn nó, mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên không kém, nhìn máu tươi ứa ra từ tay, nó ngẩng đầu nhìn Thủy Vu kiếm nói:
“Ta là Phi Yến Nhược Lam, hôm nay ta dùng máu của chính mình đề tế linh hồn của ngươi, Thủy Vu kiếm nếu ngươi công nhận ta là chủ nhân của ngươi thì hãy lập tức hiện nguyên hình.”
Lời vừa dứt mọi người lập tức cả kinh, Phi Yến…Phi Yến Nhược Lam? Đây chẳng phải là cùng họ với cung chủ đời trước ư? Cô nương ta là ai? Riêng huỳnh y nam tử và năm hắc y nhân ban nãy đòi bắt cóc nó là không mấy ngạc nhiên khi nghe nó nói vậy, dù sao bọn họ cũng đã biết trong giang hồ xuất hiện một người tên là Phi Yến Nhược Lam, cung chủ sớm đã muốn chứng thực thân phận của cô nương ta nhưng lúc ở Dương Châu nàng ta được Vô Ảnh Sơn Trang bảo vệ, bọn họ không thể đắc tội, mãi cho đến khi nàng ta rời đi, họ mới có cơ hội bắt về.