“Thật sự không sao?”
“Ân, chỉ hơi chóng mặt một chút”.
“….” Mộ Dung Phi Tuyết mày kiếm chau lại, nhẹ nhàng bế Nhược Lam ngồi lên chiếc trường kỷ, nghiệm nghị nói:
“Muội nghỉ ngơi một lúc đi”.
“Đại ca, đã gần hai canh giờ rồi”. Thanh âm đầy mệt mỏi của Nhược Lam vang lên.
“Ta tin ngũ đệ nhất định sẽ tìm được, chỉ là cần thêm chút thời gian”.
Nghe thấy thanh âm đầy chắc chắn của Mộ Dung Phi Tuyết, khóe miệng của Nhược Lam trong vô thức cong lên. Này là tin tưởng tuyệt đối sao? Tin rằng ngũ ca sẽ tìm được? Xem ra bản thân cũng nên học cách đặt niềm tin vô điều kiện một lần xem sao.
Nhược Lam vừa định nhắm mắt lại ngủ một chút thì thanh âm quen thuộc của Nam Phong Dịch Thiên vang lên:
“Đại ca, biểu muội! Ta về rồi”.
Nhược Lam vui mừng đứng bật dậy, tuy nhiên vừa đi được hai bước, đầu lại bắt đầu đau, mắt hoa cả lên. Mộ Dung Phi Tuyết dường như cảm nhận được, lập tức đứng sau lưng chống đỡ cho nó.
Lúc này, Nam Phong Dịch Thiên đã vào tới cửa phòng, vui mừng nói:
“Biểu muội, huynh đã tìm đủ số lượng muội cần, khó khăn lắm mới tìm được đấy, mau mau chữa cho thất đệ”.
“Ân”. Nhược Lam mệt mỏi gật đầu, sau đó lập tức níu lấy vạt áo của Mộ Dung Phi Tuyết dùng sức kéo. Hiểu ý, hắn liền dìu nó đến trước giường của Mạc Tuyết Phong. Lấy trong tay áo một chiếc lọ nhỏ, Nhược Lam cúi xuống rắc rắc chất bột màu hồng phấn xung quanh giường của Mạc Tuyết Phong. Kế đó Nhược Lam nghiêng đầu nhìn về phía Nam Phong Dịch Thiên, nhẹ giọng phân phó:
“Huynh mang tất cả số rắn và bọ cạp thả lên trên giường của thất ca đi”.
“Cái gì? Thả tất cả lên trên giường của thất đệ? Chuyện này…” Nam Phong Dịch Thiên kinh ngạc nói.
“Thất ca trúng độc rất nặng, hiện tại chỉ có thể lấy độc trị độc, muội hi vọng số rắn và bọ cạp này có thể hóa giải phần nào độc tố. Hơn nữa muội cũng đã rắc hạt Mùi, Hung Hoàng, Hương Du xung quanh giường của thất ca, đây đều là những hương liệu mà rắn và bọ cạp rất sợ, chúng sẽ không đi ra khỏi vòng tròn này đâu.”
Nhược Lam vừa dứt lời, Nam Phong Dịch Thiên nhanh chóng chạy ra phân phó hạ nhân mang những con vật ấy vào. Cùng lúc 999 con mãn xà và 9999 bọ cạp đều ngọ nguậy bu thành một cục đen xì trên người Mạc Tuyết Phong, chúng thay nhau dùng nộc độc cắn lên người hắn. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ cơ thể của Mạc Tuyết Phong lúc xanh, lúc tím, điều này cho thấy chất độc đã bắt đầu đối kháng lẫn nhau.
Ngoại trừ Mộ Dung Phi Tuyết và Nhược Lam thì tất cả mọi người có mặt trong phòng lúc này ai nấy cũng đều kinh hãi. Một đống rắn và bọ cạp cứ rúc rích, bò tới bò lui, bao phủ toàn bộ người của Mạc Tuyết Phong.
“Tất cả mọi người ra ngoài!” Thanh âm lạnh lùng của Mộ Dung Phi Tuyết vang lên dẹp tan sự hoảng loạn của hạ nhân. Mọi người lập tức di tản ra ngoài, Nam Phong Dịch Thiên ở lại trông chừng Mạc Tuyết Phong, còn Mộ Dung Phi Tuyết thì đưa Nhược Lam trở về phòng.
Điều đầu tiên đập vào mắt hắn khi bước vào phòng của Nhược Lam là toàn bộ đồ vật trong phòng đều đã đóng băng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật ngưng tụ thành một khối, trong phòng hơi lạnh toát ra. Liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, Mộ Dung Phi Tuyết liền nhìn thấy hai tiểu đông tây một lam y, một lục y đang ung dung ngồi cắn một cục nước đá.
“Chào mừng tới động băng”. Lãnh Huyết nhàn nhạt nói.
“Chủ nhân, trà đá đông lạnh ngon lắm, người ăn không?” Liễu Mặc cười tươi hỏi.
“Hai người các ngươi thật biết cách hưởng thụ”. Nhược Lam bật cười khanh khách trả lời.
“Thiên Sơn Tuyết Liên đâu?” Mộ Dung Phi Tuyết nhướng mày hỏi.
“Nè!” Lãnh Huyết bay tới trước mặt hắn, giơ ra một đóa Tuyết Liên đã nở rộ.
“Bọn ta phải vất vả lắm mới làm cho nó nở hoa đấy”. Liễu Mặc cũng bay tới chu mỏ nói thêm vào.
“Mộ Dung Phi Tuyết, ta có thể hay không hỏi ngươi một chuyện?” Lãnh Huyết híp lại đôi mắt màu lam, trầm giọng hỏi.
“Có thể!”
“Ngươi làm cách nào giữ cho Thiên Sơn Tuyết Liên không bị khô héo?” Hắn thật sự rất tò mò muốn biết điều này. Ban nãy lúc mở chiếc hộp kia ra, bản thân hắn xưa nay luôn bình tĩnh lại đánh một cái giật mình. Thiên Sơn Tuyết Liên một khi chưa nở mà đã lìa cành thì chỉ trong vòng một canh giờ liền khô héo. Hắn sao có thể bảo quản đóa Thiên Sơn Tuyết Liên này một cách hoàn mĩ như vậy?
“Chiếc hộp đựng Thiên Sơn Tuyết Liên được làm chế tác từ một nhà điêu khắc tài hoa nhất Tây Tạng, nó có khả năng giữ nhiệt độ rất cao. Trước khi hái đóa hoa này, ta liền đem một khối băng trên đỉnh Thiên Sơn đặt vào trong, Đồng thời nhỏ một vài giọt máu của ta vào đó”.
“Máu? Nghe cứ như Thiên Sơn Tuyết Liên là loài hoa hút máu thế?” Liễu Mặc tròn mắt hỏi.
“Ngươi dùng máu của mình để duy trì vẻ tươi tắn của Thiên Sơn Tuyết Liên?” Lãnh Huyết sửng sốt hỏi.
“Ân”.
Câu trả lời ngắn gọn này khiến Lãnh Huyết nhếch miệng một cái, sau đó nói:
“Hóa ra ngươi là nhân hoa”.
Nhược Lam vốn nãy giờ im lặng thì đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Nhân hoa? Ý ngươi là tựa như hạt giống của Chúa, ý chỉ những con người được ban phép lành, có khả năng làm cây cối hồi sinh?”
“Chính nó!” Lãnh Huyết gật đầu trả lời.
“Chúa là gì?” Mộ Dung Phi Tuyết nhíu mày hỏi.
“Ai nha, cái này không cần để ý đâu a. Thật không ngờ đại ca của ta lại là nhân hoa”. Nhược Lam quơ quơ tay, tũm tỉm cười.
“…” Trước thái độ này của Nhược Lam, Mộ Dung Phi Tuyết mày kiếm càng chau lại nhiều hơn, tuy bất mãn nhưng cũng không nói gì thêm.
“Nguyên liệu đã có đủ, kế tiếp chủ nhân định làm thế nào?” Liễu Mặc hỏi.
“Ta cũng không chắc chắn lắm, chỉ có thể đánh liều một phen”
.Dứt lời, Mộ Dung Phi Tuyết liền đưa Nhược Lam đến phòng chế dược, bởi vì mất khá nhiều máu cho Mạc Tuyết Phong cho nên nó cần hắn giúp. Việc đầu tiên là điều chế nhân sâm ngàn năm, hình dạng của củ nhân sâm này thật là giống y như ông Phúc trong Phúc-Lộc-Thọ, nhìn tròn tròn, mập mập rất là đáng yêu nha.
Nhược Lam phân phó Mộ Dung Phi Tuyết nhóm lửa, sau đó chưng cách thủy nhân sâm ngàn năm này trong một canh giờ cho đến khi củ nhân sâm này tan chảy thành nước. Tiếp đó nghiền nát Thiên Sơn Tuyết Liên thành bột, sau đó pha với nước tinh khiết lấy từ giọt sương còn đọng lại trên lá vào mỗi buổi sớm mai. Cuối cùng Nhược Lao tay cầm con dao nhỏ định rạch tay mình thì bàn tay to lớn của Mộ Dung Phi Tuyết đã nắm chặt lấy nó, nhíu mày hỏi:
“Muội lại tính làm gì?”
“Lấy máu chế dược”.
“Nhất thiết phải có sao? Máu của ta không được?”
“Máu của huynh chỉ có tác dụng với cây cối thôi, chỉ một chút máu, không sao đâu”.
“…” Mộ Dung Phi Tuyết im lặng không nói, bàn tay to lớn cũng buông ra, hắn xoay người hướng về phía bếp lửa ngồi xuống.
Hai canh giờ sau.
Sau khi muội rời đi khoảng một canh giờ, lũ rắn và bọ cạp ghớm giết kia lăn đùng ra chết, báo hại huynh phải hốt xác bọn chúng ra ngoài”. Nam Phong Dịch Thiên nhăn mày nói
“Ân. Huynh vất vả rồi”. Nhược Lam gật đầu trả lời.
Nhìn lướt qua bát thuốc trên tay Nhược Lam, Nam Phong Dịch Thiên nghi ngờ hỏi
“Sẽ có tác dụng chứ?”
“Muội cũng không biết, chúng ta chỉ có thể đ#có thể đánh cược thử một lần”. Nhược Lam lắc đầu nhìn Dịch Thiên trả lời.
“Xem ra mọi chuyện còn lại phải xem số mệnh của đệ ấy”.
Sau khi cho Mạc Tuyết Phong uống hết chén thuốc, Nam Phong Dịch Thiên thở phào nhẹ nhõm hỏi:
“Bao lâu mới phát huy công dụng?”
“Khoảng nửa canh giờ, nếu không thấy có biến đổi gì, e rằng….” Nhược Lam buồn bực nói
“Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, nửa canh giờ sau sẽ biết kết quả thôi”. Mộ Dung Phi tuyết hờ hững nói.
Nam Phong Dịch Thiên và Nhược Lam bốn mắt giao nhau, đồng thời gật đầu.