Vương phủ.
Mưa xuân rả rích, gió xuân se lạnh mang theo tư vị của hoa cỏ, Nhược Lam vội vàng mở tung cửa sổ, thanh âm đầy thích thú kêu lên:
“Mưa rồi!”
“Chủ nhân! Đói bụng quá hà.” Liễu Mặc leo lên chiếc bàn gần đó, thanh âm trẻ con vang lên.
“Không phải lúc nãy đã ăn mười cái bánh bao rồi sao? Tại sao giờ vẫn còn đói, ngươi có họ hàng với tiểu trư à?” Lãnh Huyết nghe vậy, lập tức trêu chọc.
“Tiểu trư cái đầu nhà ngươi.” Liễu Mặc chu mỏ lên tiếng phản bác.
Nhược Lam chống cằm, cười khúc khích. Mỗi lần bọn họ cãi nhau là nó lại mắc cười, hai tiểu đông tây này nhìn sao cũng thấy bụ bẫm đáng yêu, thật khiến người ta yêu thích.
“Đói rồi à, có muốn ăn đồ ăn ta nấu không?”
“Chủ nhân nấu? Ăn, dĩ nhiên ăn.” Cả Liễu Mặc lẫn Lãnh Huyết đồng thanh lên tiếng. Xưa giờ chủ nhân nấu ăn rất ngon, mỗi một món ăn đều để lại hương vị rất đặc biệt, đã ăn vào là cả đời quyết không quên a, bọn họ cũng đã lâu không có được ăn một bữa tử tế nha.
“Hảo! Lại đây, chui vào tay áo của ta, chúng ta đến nhà bếp.” Nhược Lam ôn nhu nói.
Sau nửa canh giờ vất vả trong nhà bếp, giờ đây Nhược Lam hoàn toàn hài lòng nhìn như những đĩa đồ ăn bày biện trước mặt. Cá chép chua ngọt, mì xào, vịt hồ lô, canh đậu phụ, một bàn thức ăn đầy màu sắc lẫn hương vị.
“Thế nào hả? Thích không?” Nhược Lam chớp chớp mắt nhìn hai tiểu đông tây đang tròn xoe mắt, bộ dạng thèm ăn bày ra không cách nào che giấu.
“Thích a, rất thích!” Vừa dứt lời, Liễu Mặc và Lãnh Huyết lập tức nhào lên bàn ăn uống một cách ngấu nghiến.
Nhược Lam một bên chống cằm, cười híp cả mắt, nó thật sự không có đói bụng, chẳng qua nghe Mặc Mặc than đói nên mới xuống bếp làm vài món cho vui thôi. Đang trong lúc suy nghĩ vớ vẩn thì Nhược Lam nhíu mày, lạnh giọng quát:
“Ra đây cho ta!”
Dứt lời, một nhân ảnh nhanh chóng xuất hiện, hắn ta thân mặc hắc y, phong thái tao nhã đẹp đến mê người. Chẳng ai xa lạ chính là Huyền Viên Thiên Mặc.
“Tiểu tiên tử a, tai nàng thật nhạy nha.” Huyền Viên Thiên Mặc vươn ngón tay thon dài nắm lấy cằm của Nhược Lam, thanh âm đầy cợt nhã vang lên.
“Bỏ bàn tay của ngươi ra khỏi chủ nhân của ta mau.” Liễu Mặc một tay cầm đùi vịt, tay còn lại chỉ về phía Huyền Viên Thiên Mặc, bộ dáng thập phần hung dữ nhưng người khác nhìn vào lại thấy hảo đáng yêu.
Nhược Lam khóe miệng co giật, thanh âm bởi vì nén cười mà có chút run rẩy:
“Mặc à, ngươi xem bộ dáng của ngươi đi, nhìn mắc cười lắm, muốn bảo vệ ta mà xuất hiện với bộ dạng như thế ai mà thèm sợ chứ.”
“Mặc?” Huyền Viên Thiên Mặc nhướng mày nhìn về phía vật thể nhỏ bé kia, đôi mắt hoa đào lóe lên một tia nguy hiểm.
Liễu Mặc giật mình, ánh mắt của cái tên kia thật nguy hiểm a, sao lại nhìn mình như vậy chứ? Liễu Mặc vội vàng nấp sau lưng Lãnh Huyết, thân thể nhỏ bé tròn vo một cục bám lấy áo của hắn.
Lãnh Huyết bực mình nói:
“Ngươi xê ra đi, ngươi đang cản trở việc ăn uống của ta đấy, ai bảo yếu mà cứ ra gió, người ta mới liếc có một chút đã sợ.”
“Òa, ngươi khi dễ ta.” Liễu Mặc ấm ức nói.
“Ái chà, tiểu tiên tử, nàng kiếm đâu ra một tiểu đông tây khả ái như vậy hả?” Huyền Viên Thiên Mặc nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Liễu Mặc, thò tay ra chụp lấy hắn sờ sờ nhéo nhéo.
Liễu Mặc tròn mắt, há miệng nhìn y, mấy ngàn năm qua, chưa có một tên nam nhân nào ngoại trừ Lãnh Huyết dám cả gan khi dễ hắn như vậy, máu nóng dồn lên, Liễu Mặc khóc to thành tiếng:
“Chủ nhân a! Cứu ta, ta bị người khác khi dễ!”
“Bộ dáng khóc cũng thật đáng yêu nha.” Huyền Viên Thiên Mặc cười tà mị, cứ nắm lấy Liễu Mặc không chịu buông.
Nhược Lam ở một bên quan sát, mày liễu khẽ chau, đêm khuya thế này sao lại xuất hiện ở Vương phủ rồi hả, lẽ nào hắn cũng như Lãnh Khiết Hàn, cài nội gián vào đây? Hừm nhất định phải điều tra xem, rốt cuộc trong số các cơ thiếp của Lãnh Dạ Thiên Kỳ, ai là nội gián.
“Mau thả hắn xuống đi a, không thôi chỗ này sẽ thành sông đó.” Nhược Lam thở dài khuyên can.
“Hửm.” Huyền Viên Thiên Mặc quay đầu nhìn về phía Nhược Lam, sau đó lại nhìn tiểu đông tây trên tay, mím môi hỏi:
“Ta thả hắn xuống, đổi lại ta muốn được ăn.”
“Thì ăn đi, có ai cấm đâu.” Nhược Lam nhíu mày đáp.
“Ha hả, nàng nấu ăn thật ngon, đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng chưa chắc đã bằng nàng đâu.” Huyền Viên Thiên Mặc gật đầu tấm tắc khen.
“Nói! Đên đây làm gì?”
“Điều tra Vương phủ.” Y tỉnh bơ trả lời không chút e ngại.
“Thế đã điều tra được gì rồi?” Nhược Lam kéo ghế lại, ngồi đối diện y, thanh âm lanh lợi hỏi:
“Đồng ý theo ta đi, ta sẽ nói nàng biết.”
“Nằm mơ!”
“Long Thịnh Hoàng Triều sớm muộn cũng rơi vào tay ta, tiểu tiên tử, nàng thức thời một chút đi a.” Huyền Viên Thiên Mặc đưa tay vuốt ve lọn tóc của Nhược Lam, khiêu khích nói.
“Để rồi xem.” Nhược Lam nhíu mày, liếc mắt trả lời, trong thâm tâm không ngừng tính toán. Huyền Viên Thiên Mặc ngươi rốt cuộc là có âm mưu gì, nếu nói là muốn điều tra sao không vào Hoàng Cung mà lại chọn Vương phủ, đến tốt cùng ở nơi này có điều gì đặc biệt mà lại thu hút ngươi như vậy?
Huyền Viên Thiên Mặc ngồi một bên nhanh chóng gắp vài miếng cá chép bỏ vào trong chén, sau đó lại đưa tay nhéo nhéo cái má của Liễu Mặc, hiếu kỳ hỏi:
“Ngươi là Mặc, Mặc trong Mặc nào nha? Ta là Thiên Mặc, Thiên trong lam thiên thủy nguyệt, Mặc trong bát mặc đào hoa. (1)”
Liễu Mặc bất mãn đẩy bàn tay đang sờ loạn trên mặt mình ra, hất cằm sang chỗ khác tiếp tục ăn.
“Hắn họ Liễu, tên Mặc. Liễu trong liễu sắc hoàng kim nộn, Mặc trong cố nhân thán mặc tâm. (2)” Nhược Lam chống cằm nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, thở dài đáp.
“Uy, chủ nhân, sao người lại khai tên họ của ta ra. Người a, trên người tên này có tà khí, lỡ đâu hắn dùng tên trù ếm ta thì ta phải làm sao?” Liễu Mặc trừng mắt hét lớn.
“Ha ha, vật nhỏ này trí tưởng tượng cũng thật khéo đi. Ta đường đường là một nam tử hán sao có thể làm ra loại chuyện đó.”
“Cái này còn chưa biết được, lỡ đâu làm thụ thì…”
Liễu Mặc nói còn chưa có hết câu thì đã bị Lãnh Huyết nhét ngay một cái màn thầu vào miệng, khiến hắn có muốn nói cũng không nói được.
“Ngươi ăn xong rồi thì rời khỏi đây đi.”
“Nha, chưa chi đã đuổi người, tiểu tiên tử thật lạnh lùng.”
Huyền Viên Thiên Mặc vừa nói vừa dùng sức kéo tay Nhược Lam một cái, cả người cũng theo đó mà ngồi trên đùi của y. Lập tức phía sau tai trái liền cảm nhận được hơi thở nóng rực trực tiếp phả vào, kèm theo đó là thanh âm thập phần từ tính:
“Nàng nhẹ quá, vẫn nên ăn nhiều một chút, lần sau sẽ đến đây thăm nàng.”
Dứt lời, Nhược Lam chỉ cảm thấy có một cơn gió lướt nhẹ qua khuôn mặt, định thần lại thì y đã đi mất rồi.
Mật thất Đỗ phủ.
“Hoàng cung có tin tức gì không?” Đỗ Minh Sơn trầm tư hỏi.
“Bẩm chủ nhân, phía Ngũ Vương gia tạm thời không có tin tức. Hoàng thượng vẫn như của đều đặn đến chỗ Tịnh phi nương nương.” Một hắc y nhân cung kính trả lời.
“Hừm, tên hoàng đế miệng còn hôi sữa, muốn tính kế với ta sao, nhà ngươi vẫn còn non lắm. Muốn tìm chứng cớ ư? Không dễ thế đâu.” Đỗ Minh Sơn đáy mắt lóe lên một tia khát máu, thanh âm trầm thấp vang lên.
Sáng hôm sau.
Nhược Lam thả mình trên trường kỷ, đôi mắt lim dim khép hờ, trông nó giờ đây không khác gì con mèo lười đang sưởi nắng. Trong lúc đang thả hồn mình chuẩn bị gặp Chu Công thì A Hoa đứng ở bên ngoài bẩm báo:
“Tiểu thư, Ngũ phu nhân xảy ra chuyện.”
Nghe vậy, Nhược Lam khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ngũ phu nhân treo cổ tự tử.” A Hoa e dè nói. Sáng sớm liền nghe tin Ngũ phu nhân treo cổ tự tử, nghe hạ nhân trong phủ nói là xác chết cứ đong đưa trên trần nhà, trông rất đáng sợ. Nghĩ đến đây, A Hoa khẽ rùng mình, nàng sợ nhất trên đời chính là ma quỷ.
Nhược Lam giật mình, lập tức bật dậy, vội vàng khoác thêm áo, mở cửa bước ra ngoài.
“Đi! Đến chỗ Ngũ phu nhân.”
Chú thích:
(1) Lam thiên thủy nguyệt – Bát mặc đào hoa: Trời trong xanh ánh trăng như nước – Phất mực lên cánh hoa đào.
(2) Liễu sắc hoàng kim nộn – Cố nhân thán mặc tâm: Sắc liễu non vàng suộm – Người cũ trầm mặc lòng ai oán.