“Gia! Lấy lại công bằng cho thiếp!” Một thanh âm mềm mại đầy ủy khuất vang lên.
“Tiểu mỹ nhân của ta, nàng yên tâm đi a” Một giọng nam ngả ngớn đáp lời.
Nhược Lam trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, nữ nhân khuôn mặt thanh tú nước mắt giàn giụa quỳ trên mặt đất, làn da trắng như tuyết của nàng rướm đầy máu tươi, thân hình ngản nghiêng đón nhận những đòn roi tới tấp
của một tên nam nhân dáng người vạm vỡ săn chắc. Nhược Lam lại tiếp tục
liếc mắt nhìn sang nữ nhân thân mặc một bộ xiêm y bảy màu sặc sỡ bên canh, nàng ta yếu ớt tựa người vào vai tên nam nhân kia, ánh mắt ánh lên những cái nhìn thâm độc. Nhược Lam không khỏi thở dài ngao ngán, đây chẳng phải là một màn cơ thiếp trẻo lên đầu chính thê mà ngồi mà nó thường thấy trong phim hay sao?
Theo như những lời dân thường ở đây vừa mới bàn tán, nam nhân kia tên là Tư Đồ Ngạo, con trai của Tư Đồ Mãn – tri phủ thành Dương Châu. Ngày thường hắn phách lối, kiêu ngạo coi trời bằng vung, thường xuyên chọc ghẹo dân nữ nhà lành. Trong phủ cơ thiếp vô số, toàn bộ là đều bị hắn cưỡng ép bắt về. Vị nữ tử bị đánh kia là chính thê của hắn, nàng dịu dàng xinh đẹp lại rất thiện lương cho nên luôn bị các cơ thiếp của hắn ghen ghét, đố kị. Nữ nhân xiêm y lòe loẹt còn lại tên là Thúy Hồng, kỹ nữ thanh lâu được Tư Đồ Ngạo chuộc về làm thiếp.
Nhược Lam không thể chấp nhận một màn vũ phu như thế, đang tính ra tay cứu giúp thì đột nhiên phía bên ngoài đám đông có một bóng dáng quen thuộc lao ra, một cước đạp Tư Đồ Ngạo ngã lắn quay dưới đất. Mày liễu khẽ nhíu, người này chẳng phải là Phương Hướng Linh, đệ nhất hoa khôi của Phi Tịch Lâu hay sao? Nàng lý ra phải ở kinh thành mới đúng chứ, sao hiện tại lại xuất hiện ở đây?
“Hừ, thật là một tên súc sinh! Sao có thể ra tay đánh nữ nhân một cách tàn bạo như thế!” Phương Hướng Linh tức giận, lạnh giọng quát.
Tư Đồ Ngạo bị đạp đau đến tê dại, hắn ngồi bệt trên mặt đất, gầm lên một
tiếng:
“Nha đầu thối! Nhà ngươi có biết ta là ai không hả? Cả gan dám đánh ta!”
“Chỉ là một tên dân thường thấp hèn, ỷ vào cha mình mà làm càn, thật là không coi vương pháp ra gì cả!”
“Thê tử làm sai, tướng công như ta có quyền trách phạt, ngươi là kẻ nào mà dám xen vào. Ở thành Dương Châu này, bổn công tử chính là vương pháp!”
Tư Đồ Ngạo đứng bật người dậy, vóc dáng cao lớn trừng mắt nhìn chằm chằm Phương Hướng Linh, tiếp đó hắn nở nụ cười dâm đãng, bỡn cợt nói:
“Nha đầu ngươi dáng vẻ không tệ, nếu như chấp nhận làm thiếp của ta, như vậy bổn công tử đây sẽ coi như vừa rồi không phát sinh chuyện gì”.
“Ngươi không xứng!” Phương Hướng Linh lạnh lùng buông ra một câu.
“Hừ, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Bay đâu, bắt nha đầu đó lại cho ta!” Sau tiếng hét là một đám sai dịch hùng hổ xông lên tóm lấy Phương Hướng Linh.
Nhược Lam khinh thường nhìn cảnh tượng trước mắt, ống tay áo khẽ lay động, hàng loạt ngân châm cũng theo đó mà dũng mãnh phóng ra cắm thẳng vào cổ của đám sai dịch. Lập tức cả đám lăn đùng ngất xỉu tại chỗ, Tư Đồ Ngạo cùng cơ thiếp của hắn sắc mặt đại biến, lập tức co giò bỏ chạy khỏi đám đông.
Phương Hướng Linh mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía phát ra ngân châm, đáy mắt ánh lên một tia kinh ngạc.
Nhược Lam nhìn nàng nở một nụ cười nhẹ, nàng cũng theo đó gật đầu đáp lại, khe khẽ nói:
“Cô nương có thể hay không giúp ta một tay?” Phương Hướng Linh vừa nói vừa liếc mắt nhìn vị nữ tử toàn thân bê bết màu nằm dưới đất, đáy mắt ánh lên những cái nhìn thương cảm.
Nhược Lam mỉm cười, gật gật đầu, cùng Phương Hướng Linh dìu vị nữ tử kia đi đến một khách điếm gần đó.
Kim Hương Lâu.
Sau khi xử lý vết thương cho vị nữ tử kia, Nhược Lam liền cùng Phương Hướng Linh đến một gian phong khác để trò chuyện.
“Làm sao cô nương nhận ra ta?” Nhược Lam thấp giọng hỏi. Lúc ở Phi Tịch Lâu rõ ràng đã nữ phẫn nam trang, sao Phương Hướng Linh vừa nhìn liền đã biết đó là nó?
Nghe thấy câu hỏi đó, Phương Hướng Linh nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng đáp:
“Cô nương xinh đẹp như thế, cho dù có nữ phẫn cũng không thể qua mặt được ta, huống hồ thanh âm trong trẻo thế kia tuyệt đối không phải là nam tử, chỉ có mấy tên ngốc mới bị lừa thôi”.
“Haha thì ra là vậy”. Nhược Lam cười gượng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào nàng, nói lảng sang chuyện khác: “Phương cô nương hiện tại chẳng phải nên ở Phi Tịch Lâu sao? Hiện tại sao lại xuất hiện ở đây?”
“Sương nhi giao cho ta một chút chuyện cần xử lý”. Phương Hướng Linh lại tiếp tục nở ra nụ cười ngọt ngào quen thuộc.
Nhìn nụ cười này của nàng, Nhược Lam có chút chướng mắt. Nó giống hệt như nụ cười của Tây công chúa trong bộ Princess mà Nhược Lam từng đọc, một nụ cười xã giao có sức sát thương rất lớn khiến đối phương không thể tiến lại gần, cũng không thể hỏi han được bất cứ thứ gì. Thật không nghĩ có một ngày được đích thân cảm nhận cái nụ cười nguy hiểm này.
“Phương cô nương đã bao giờ nghe nói tới Vô Ảnh Sơn Trang chưa?”
“Ân, ta biết. Vô Ảnh Sơn Trang là một tổ chức mật thám, chuyên về điều tra tin tức, tìm kiếm thông tin, cho dù là người đã chết hay mất tích cách đây ha mươi năm đều có thể tìm được”.
Lời của nàng khiến Nhược Lam hơi sững người một chút, tổ chức tình báo sao? Quả nhiên là thú vị!
“Nha, vậy nữ tử kia cứ giao cho ta chăm sóc là được rồi, Phương cô nương vẫn nên làm những chuyện cần làm đi a”. Kế đó, Nhược Lam đứng dậy, xoay người ra khỏi phòng.
“Ân, đa tạ”.
Sau khi rời khỏi phòng của Phương Hướng Linh, Nhược Lam liền bước xuống lầu, tìm chưởng quỹ trả trước tiền phòng.
“Tiểu thư không cần trả, đã có người trả cho cô nương rồi”.
“Hửm? Ai?” Nhược Lam mày liễu khẽ chau nhìn chằm chằm vào vị chưởng quỹ
“Chuyện này…Thứ lỗi, lão phu không thể nói”. Vị chưỡng quỹ khuôn mặt lộ vẻ khó xử nói
Nghe vậy, Nhược Lam híp mắt lại nhìn vào mắt vị chưởng quỹ kia thật lâu, sau đó quay lưng tiến lên lầu.
Nhược Lam tiến tới một căn phòng nằm cách biệt với những gian phòng khác khẽ đằng hắng giọng nói:
“Mộ Dung trang chủ, ta có thể vào trong không?”
“Mời!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nghe thấy thanh âm này, Nhược Lam khẽ bật cười, đúng là hắn rồi.
Đẩy cửa bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt chính là một siêu cấp tuyệt đỉnh soái ca thân mặc bạch y đang ung dung thưởng thà. Đôi mắt hổ phách của hắn khẽ dao động khi nhìn thấy nó nhưng chỉ thoáng qua, hắn lại xoay người về hướng cửa sổ, im lặng không nói gì
“Ai nha, chúng ta lại gặp nhau rồi, ngươi trả tiền giúp ta thì cứ việc nói làm gì mà phải giữ bí mật thế”. Nhược Lam cười khúc khích tiến đến chiếc ghế đối diện hắn ngồi xuống.
“Làm sao cô nương biết?”
“Từ nhỏ ta đã thích nghiên cứu hương liệu, lần đầu tiên gặp gỡ ngươi ở rừng trúc thì ta đã rất thích ngươi rồi. Thứ nhất vì ngươi có đôi mắt rất đẹp, thú hai là mùi thơm của chanh trên người của ngươi. Với lại ta là người yêu thích cái đẹp cho nên suy ra những thứ trên người ngươi ta đều thích”. Nhược Lam nhìn hắn, tiếu tựa phi tiếu nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Phi Tuyết quay đầu lại, ấn đường khẽ chau lại nhìn chằm chằm Nhược Lam. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân thẳng thắn như vậy! Thích hắn bởi vì đôi mắt và mùi hương? Sao càng nghĩ hắn càng thấy lời nói của nàng có vấn đề, cứ y như nàng đang coi hắn là sủng vật vậy.
Nghĩ đến đây, mày kiếm của hắn chau lại càng nồng đượm.
Nhược Lam đem hết biểu tình này của hắn thu hết vào trong mắt, mỉm cười nói:
“Trên người ngươi có mùi chanh, vừa rồi khi nói chuyện với vị chưởng quỹ kia, ta ngửi được trên người hắn cũng phảng phất mùi chanh. Không cần suy nghĩ nhiều ta liền biết đó là ngươi, ngươi thật rất biết cách chọn hương liệu đấy. Lá chanh nếu đem chưng cất thành tinh dầu hoặc là pha với nước sôi để tắm sẽ có tác dụng an thần, khử mùi, chống khô da và nứt nẻ, giúp duy trì độ ẩm. thật sự rất tốt”. Nhược Lam vừa nói, hai tay vừa chống cằm nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Phi Tuyết
Bị một nữ nhân nhìn chằm chằm như vậy, hắn có chút không thoải mái, khóe miệng giật giật tính nói gì đó nhưng lại thôi.
Thấy hắn không nói gì, Nhược Lam cũng khó chịu không kém, có phải là người thực vật đâu sao lại kiệm lời như thế. Tay quấn quấn một lọn tóc, Nhược Lam thấp giọng hỏi:
“Theo như những gì ta được biết thì Vô Ảnh Sơn Trang là một tổ chức mật thám, có đúng hay không?”
“Muốn ta giúp cô nương điều tra về Tư Đồ Mãn – tri phủ thành Dương Châu?”
“Nha, thật là hiểu ý người khác”. Nhược Lam cao hứng trả lời.
“Hai ngày nữa vào giờ Ngọ, gặp nhau ở Tây Hồ”. Nói xong, Mộ Dung Phi Tuyết phi thân ra khỏi cửa sổ theo dòng người tấp nập mà biến mất