Sau một hồi trầm ngâm. Hắn khổ sở lên tiếng:
“Được, chúng ta thương lượng.”
Lời vừa dứt, Nhược Lam có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó liền nở nụ cười mỉa mai:
“Quả nhiên là kẻ thức thời.”
Hắn dùng sức lôi trong ống tay áo một lọ sành tinh xảo, sắc mặt ngưng trọng nói:
“Đây là giải dược, ngươi chỉ cần cho nó vào lỗ tai của hắn, cổ lập tức được giải.”
Nhược Lam nhanh tay với lấy chiếc lọ, sau đó lòng bàn tay cũng chìa ra môt viên thuốc thả vào miệng của hắn, lạnh lùng căn dặn:
“Đây chỉ là một nửa giải dược, trong vòng ba ngày nữa nếu không uống được một nửa còn lại thì ngươi sẽ chết.” Nó đâu có ngốc tới nổi đưa toàn bộ giải dược chứ, thành thật mà nói người bên cạnh Huyền Viên Thiên Mặc kẻ nào cũng đa tâm, không cẩn thận nhất định sẽ chết không toàn thây!
Mộ Dung Phủ.
Nhược Lam lại tiếp tục lấp ló ngoài cửa sổ, chờ đợi một điều gì đó.
“Muội vào đi.” Từ bên trong vọng ra một thanh âm quen thuộc.
Nhược Lam vui vui vẻ vẻ đẩy cửa nhày vào, khuôn mặt tươi cười đưa giải dược trình lên trươc mặt.
Mộ Dung Phi Tuyết mặt không biến sắc hỏi:
“Tìm ta có chuyện gì?”
Nghe vậy, Nhược Lam bĩu môi giận dỗi nói
“Huynh phải vào cung với muội.”
“Tại sao?” Mộ Dung Phi Tuyết nhướng mày hỏi.
“Khinh công của huynh cao thâm, đi với huynh rất có lợi nha.”
Hiện giờ Nam Phong Thiên Hạo bị trúng cổ, tính tình thay đổi, chắc chắn xung quanh hắn là người của Huyền Viên Thiên Mặc, nếu như cứ đường đường chính chính đi vào, khẳng định sẽ bị phát hiện, giờ chỉ còn cách là đột nhập vào thôi.
“Ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, muội đi cùng ngũ đệ đi.”
Dứt lời, Mộ Dung Phi Tuyết phất tay áo rời đi, Nhược Lam ngẩn người hồi lâu, sau đó mới phản ứng lại, cau có nói:
“Còn chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của thánh thượng một nước chứ?”
Nhược Lam mang theo tâm trạng vô cùng bực bội mà trà trộn vào hoàng cung. Hôm nay là một ngày vô cùng đen đủi, tìm Mộ Dung Phi Tuyết thì hắn bảo hắn bận, tìm Nam Phong Dịch Thiên thì huynh ấy đi đâu mất. Trời ơi, ta hận! Nhược Lam trong lòng âm thầm gào hét, thật là bất công mà.
Cảm nhận được sự giận hờn của chủ nhân, Lãnh Huyết và Liễu Mặc từ trong tay áo chui ra, mềm mại hỏi:
“Chủ nhân, bình tĩnh nha.” Liễu Mặc nói.
“Bước tiếp theo chúng ta làm gì?” Lãnh Huyết hỏi
Nhược Lam cúi đầu nhìn hai tiểu đông tây, thở dài đáp:
“Lại phải làm phiền hai ngươi rồi.”
Liễu Mặc, Lãnh Huyết hai mặt nhìn nhau, sau đó một luồng ánh sáng lục lam hiện ra, mang Nhược Lam tiến vào tẩm phòng của Nam Phong Thiên Hạo.
Lãnh Huyết nhanh chóng tạo ra một môi trường cách âm, ngăn không cho người bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong. Nhược Lam an tâm lại gần Nam Phong Thiên Hạo. Hắn lúc này thật sự là khác biệt so với trước kia, dung nhan tiều tụy, khuôn mặt hốc hác, trông thật tội nghiệp nha.
“Chủ nhân, mau giải cho hắn đi!” Liễu Mặc nói.
“Được rồi” Nhược Lam lấy trong tay áo lọ sành mà tên kia đưa cho nó, vội vàng mở nắp nhìn vào bên trong, Nhược Lam giật mình, nhíu mày nói:
“Kinh quá!”
Thấy phản ứng này của nó, hai tiểu đông tây cũng tò mò bay lại ghé mắt vào nhìn, vừa nhìn thấy, Liễu Mặc lập tức ngất xỉu, chỉ có Lãnh Huyết thần sắc vẫn như cũ, thản nhiên nói:
“Ai tạo ra thứ này vậy, rất có bản lĩnh.”
“Thủ lĩnh của Bất Thiên Nhai, tên gì ấy nhỉ? À ờ hình như ta quên hỏi tên hắn rồi.”
Lãnh Huyết khóe miệng giật giật, chủ nhân mà cũng có lúc đoản thế cơ à.
Gạt bỏ sự ghê tởm của vật ở trong lọ, Nhược Lam nhanh chóng thả nó vào trong tai của Nam Phong Thiên Hạo.
Cảm nhận được hơi ấm của người, vật ở trong lọ bắt đầu ngọ nguậy chui ra ngoài, nếu dùng ngôn ngữ hiện đại để miêu tả thì chỉ có thể nói con vật này thuộc loài động vật chân khớp giống loài rết, cả người nó nhìn đâu cũng thấy chi, vô số đam chi lúc nhúc bò tới bò lui xung quanh vành tai của hắn, một lúc sau mới chui vào lỗ tai.
Nhược Lam đổ mồ hôi lạnh, cái con này cho vào lỗ tai có thể xảy ra vấn đề gì không? Biểu ca nha, ngươi mà có thành oan hồn thì cũng đừng quay về tìm ta, là do cái tên kia hại ngươi, không phải ta đâu.
Lúc con vật đó tiến vào, sắc mặt Nam Phong Thiên Hạo đột ngột hóa đen, toàn thân cứng ngắt, gân xanh nổi lên chi chít, nhìn rất đáng sợ. Nhược Lam, Lãnh Huyết hai mặt nhìn nhau, cùng chung suy nghĩ. Đây rốt cuộc có phải giải dược hay không?
Ước chừng một khắc sau, con vật đó cuối cùng cũng chui ra ngoài, điều kỳ lạ là kích cỡ của nó to gấp đôi khi nãy, nó cứ bò tới bò lui xung quanh tai hắn không chịu rời đi. Thấy vậy Nhược Lam ghé miệng lọ sứ tới gần, con vật đó lập tức chui lại vào lọ.
Nam Phong Thiên Hạo người đầy mồ hôi, toàn thân nóng bừng như lủa đốt, Nhược Lam vội vàng lấy khăn lau cho hắn, đang trong lúc chăm chú thì bỗng dưng có một bàn tay nắm lấy tay nó. Nhược Lam giật mình nhìn thì thấy Nam Phong Thiên Hạo đã tỉnh lại:
“Lần này muội lại cứu ta.”
“Cứ tưởng ngươi chết rồi.”
“Chuyện ngày hôm nay, cái gì cũng chưa từng phát sinh.”
Nhược Lam trầm ngâm hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, thấp giọng nói:
“Nghỉ ngơi đi, ta sẽ coi như ngươi vẫn bị trúng cổ.”
Nhược Lam trở về Mộ Dung Phủ vừa đúng canh Tuất, hôm nay hoạt động hơi nhiều, quả thật có chút mệt, đang tính quay về phòng ngủ thì lại nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dung Phi Tuyết, Nhược Lam hiếu kỳ đi theo. Đi chưa được vài bước đã bị hắn lạnh giọng hỏi:
“Đi theo ta làm gì?”
“Muội…”
“Khuya rồi, mau trở về phòng ngủ đi.”
Nhược Lam trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn, người gì mà lạnh như băng, người ta đi theo một chút thì có làm sao? Bởi vì không cam lòng cho nên Nhược Lam nhanh chân chạy về phía trước nhìn thẳng vào mắt hắn, bốn mắt vừa chạm nhau, Nhược Lam liền cả kinh, hét lên:
“Huynh bị thương?”
Mộ Dung Phi Tuyết nhíu mày, kéo tay Nhược Lam về thư phòng của mình.
Nó lúc này vẫn còn kinh ngạc không dứt, trên khắp thiên hạ này, kẻ nào lại có thể đả thương Mộ Dung trang chủ của Vô Ảnh Sơn Trang?