"Anh họ! Đây là cơ hội duy nhất của anh đấy! Lấy thực lực của anh thì chẳng có lý do gì để chết dí ở cái chỗ uất ức này cả, anh là Alpha có Lực tinh thần đạt tới cấp SS cao nhất mà! Toàn Liên bang, Alpha có Lực tinh thần đạt đến cấp AA chưa đến một trăm vị đâu đấy! Chẳng lẽ anh cứ định buông tha tiền đồ của bản thân như vậy sao? Chỉ vì đứa em gái cục nợ của anh ư?!"
Đường Đường bị đánh thức bởi một tiếng cãi cọ thật lớn.
Vừa mở mắt, cô đã nhìn thấy một màu trắng giống như ở bệnh viện và hai người đàn ông đang đứng trước cửa phòng cãi nhau.
Theo hướng nhìn của mình, cô chỉ thấy, có một người đàn ông tóc màu nâu quăn dài biểu lộ cảm xúc kích động như tranh chấp gì đó, với một người đàn ông tóc đen cao lớn đang đưa lưng về phía cô.
Nội dung cụ thể của việc tranh chấp thì dường như Đường Đường nghe hiểu được nhưng lại giống như chẳng hiểu gì. Hay nói chuẩn xác hơn, ngay từ giây cô tỉnh lại, Đường Đường đã thấy ngớ người ra và có phần hoang mang.
Bởi vì cô nhớ rất rõ ràng bản thân là ai. Cô là Đường Đường, một nhà thiết kế trò chơi có nhiều game nổi tiếng nhất.
Mới hôm qua thôi, cô còn đang bàn luận với đội nhóm xem có nên làm một làn sóng chuyển lại về trạng thái ban đầu và thiết kế một game Tiên hiệp dạng lớn có tính phối hợp. Mọi người trong đội nhóm đều thấy rất hứng thú với đề án này. Tất cả hưng phấn bàn luận đến hơn nửa đêm mới tan họp và rời công ty.
Đáng tiếc thay, vào thời điểm đi ngang qua đường cái để về nhà, do Đường Đường điều khiển khi mệt nhọc, xe của cô đã không cẩn thận đâm vào hàng rào phòng hộ và xảy ra tai nạn. Bình xăng bị rò rỉ, cô hoàn toàn không kịp chạy trốn, cả chiếc xe bị nổ mạnh.
Đường Đường chỉ biết rằng trước mắt mình bỗng nhiên tối sầm lại. Đến khi tỉnh táo trở lại, bản thân đã xuất hiện tại căn phòng kỳ quái này.
Đây chắc hẳn là một phòng bệnh của một bệnh viện nào đó. Nhưng khác với những phòng bệnh cô quen thuộc, ở đây hầu như trang bị tự động, người máy trí năng đang bay để quét tước rác rưởi. Đó không phải là trình độ công nghệ mà trái đất quen thuộc của cô có thể đạt được, vậy cô đã... Đi vào một nơi nào đó xa lạ ư?
Tuy nhiên, không để cho Đường Đường kịp suy nghĩ thêm, một tiếng hét phẫn nộ thật lớn bỗng vang lên. Nó xuất phát từ người đàn ông tóc đen vẫn luôn im lặng không nói kia. Cô chỉ nghe thấy người này rống lên giận dữ với thanh âm khàn khàn:
"Đủ rồi! La Văn Chính! Mày im mồm! Dù có là gánh nặng như thế nào đi chăng nữa, hay có là dạng phế vật thì đó cũng là em gái của anh! Mày đừng có để anh nghe thấy câu này một lần nữa, không thì sau này chúng ta không còn là anh em nữa!"
Cùng với sự tức giận của người đàn ông tóc đen, khuôn mặt của anh ta cũng hơi nghiêng về phía Đường Đường.
Khi nhìn thấy góc nghiêng kia, trong nháy mắt, một cái tên đã được khắc sâu trong trí nhớ đã vang lên không tiếng động trong miệng của Đường Đường. Một cái tên khiến cô vô cùng hoài niệm, đôi mắt không thể kìm nổi mà nóng bỏng, có một chất lỏng trong suốt mặn chát đã tuôn trào ngay lập tức.
Đó là... Anh của cô, người đã hi sinh vì lẽ công hai năm trước, người anh cả cô kính yêu nhất, Đường Thắng!
Đó đúng là anh của cô! Anh cô còn sống, anh thật sự còn sống! Nhưng ở đây là thế nào? Bây giờ, cô có thể khẳng định một cách chắc chắn, chỗ này không phải thế giới nguyên bản của cô.
Và cũng trong nháy mắt đó, không đợi những giọt nước mắt trên mặt Đường Đường kịp khô, cô đã cảm nhận được một trận đau đớn khắp đầu não. Giống như có những hình ảnh gì đó trong trí nhớ mãnh liệt trào dâng.
Đấy là trí nhớ của một cô gái cũng có tên "Đường Đường". Hay có thể nói, nó là trí nhớ vốn có của cơ thể này. Giống như cô, người con gái này cũng gọi là Đường Đường. Cô ấy cũng có một người anh trai tên là "Đường Thắng", nhưng quỹ đạo cuộc sống của họ thì khác nhau hoàn toàn.
Đây là một thời đại Tinh Tế (Vũ Trụ) có sáu giới tính. Trong đó, Beta có số lượng dân cư chiếm tỉ lệ nhiều nhất. Alpha và Omega thì chiếm tỉ lệ ít nhất, chỉ khoảng một phần mười tỉ lệ dân cư.
Mà cặp anh em Đường Thắng và Đường Đường này, cũng không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, cả hai đều nằm trong số tỉ lệ một phần mười này.
Đặc biệt là anh trai Đường Thắng. Anh ấy là Alpha có Lực lượng tinh thần và Thể năng đều đạt tới cấp SS cao nhất, tiền đồ vô hạn.
Theo như ghi chép của Liên bang, Alpha có cấp SS cao nhất, tương lai tối thiểu cũng sẽ là nhân vật cấp bậc Thượng tá.
Ngay từ đầu, vốn sẽ là như vậy.
Nhưng Đường Thắng đã uyển chuyển từ chối cơ hội đi đến Chòm sao trung tâm Liên bang trước để được thăng chức và lựa chọn ở lại Chòm sao cấp Hai.
Cũng không bởi nguyên nhân nào khác ngoài em gái của anh ấy, Đường Đường. Cô ấy là một Omega thấp kém có kết quả thí nghiệm Lực lượng tinh thần đạt đến cấp SS, nhưng lại có Chứng cách biệt Pheromone, không thể ghép đôi với Alpha.
Hoặc nếu dùng cách nói tàn nhẫn hơn, cô ấy là một Omega phế vật.
Không có cách nào cả, đây là thời đại Vũ Trụ nơi lấy kẻ mạnh làm chủ.
Alpha có được thực lực tuyệt đối, về phương diện thể năng hay suy nghĩ đều vô cùng xuất chúng. Họ gần như chiếm đóng tầng cao nhất trong các ngành sản xuất.
Tiếp theo là Beta, những người có năng lực nổi trội. Nhóm này có lẽ không có ưu thế như Alpha, nhưng họ có nhiều người và đại bộ phận đều thuộc giá trị cân đối. Cho nên, dù chọn lựa xác suất, bạn cũng có thể nhặt ra một Beta xuất sắc.
Nhưng đáng tiếc thay, Omega lại khác biệt với hai dạng trước. Họ có ưu thế chủ yếu ở năng lực sinh sản, về mặt giá trị cân đối thì còn thấp hơn so với Beta.
Nhất là ở sức khỏe cơ thể và phương diện sinh lý, Omega trời sinh gắn liền với danh xưng "yếu ớt". Nếu Pheromone không thể thu hút Alpha thì Omega này tương lai khó khăn. Thậm chí, có thể nói là không có tiền đồ.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì chẳng có ông chủ nào sẽ bỏ qua việc thuê một Beta thực dụng, để thuê một Omega vừa yếu vừa phiền phức.
Hơn nữa ở thời đại Vũ Trụ lấy kẻ mạnh làm chủ này, Liên bang không cho phép một Omega thấp kém có tư cách được gia nhập Chòm sao trung tâm. Trừ khi, Omega này có cống hiến vượt trội so với bình thường.
Vì thế anh trai Đường Thắng dứt khoát từ bỏ cơ hội đi trung tâm Liên bang, anh vững vàng ở cạnh em gái. Nhưng đây cũng là sự việc khiến nguyên chủ không thể chấp nhận nhất.
Cô có thể nhận bản thân mình vô dụng, cũng có thể nhận những lời chỉ chỏ của người khác. Nhưng cô không thể chấp nhận người anh trai vĩ đại của mình buông tha tiền đồ tốt đẹp vì cô.
Với mong muốn không gây phiền phức cho anh trai, đuổi kịp bước chân của anh, Đường Đường thậm chí không tiếc nguy hiểm làm gần ba mươi thực nghiệm hướng dẫn tối ưu hóa Pheromone. Cô muốn thoát khỏi Chứng cách biệt Pheromone.
Nhưng, cùng với lần thực nghiệm hướng dẫn cuối cùng kết thúc, nguyên chủ cũng không thể tỉnh lại. Người tỉnh lại chỉ có nhà thiết kế trò chơi tài ba, Đường Đường.
Có lẽ là vì có được mối liên kết linh hồn tương tự, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Đường Đường đã khóc sụt sùi không biết thành hình dạng gì.
Cô cũng không biết mình đang khóc vì người anh trai hi sinh hai năm trước, hay đang khóc vì một em gái Omega đã mất khi chưa kịp đuổi theo bước chân của anh trai. Nhưng có một việc mà bây giờ Đường Đường có thể chắc chắn là:
Cô cần phải sống sót, cô quyết định sẽ sống tốt với thân phận hiện tại. Cô là Đường Đường, nhà thiết kế trò chơi tài ba nhất. Cô cũng là Đường Đường, người em gái Omega.
Nghĩ như vậy, Đường Đường ngẩng đầu lên, dùng giọng nói khàn khàn, mở lời với bóng lưng của người đàn ông tóc đen:
"Anh à... Nếu em nói, sau này, sợ rằng em cũng vẫn chỉ là một phế vật. Liệu anh có trách em không? Liệu anh có ghét bỏ em không?"