Chỉ biết ứa nước mắt. Nhưng con cua cỡ lớn trước mắt này bỗng dưng lại không cẩn thận lật người, hiển hiện cái bụng chứa đầy gạch và trứng trước mắt của Đường Đường. Cô thậm chí còn có thể nhìn thấy mờ mờ rất nhiều gạch cam vàng bên trong lớp giáp dày kia.
Trong nhất thời, ký ức ngon miệng chỉ thuộc về cua gạch ngay lập tức ùa về trong não bộ. Đường Đường đã Không Thể khống chế được chuyển nước mắt đang chảy thành nước miếng ào ra ở khóe miệng. Khi hướng mắt nhìn về con cua vũ trụ cỡ lớn lần nữa, chỉ còn hiển thị cụm danh từ 'món ăn ngon'.
Nhìn con cua cỡ đại này tuy lớn nhưng cấu trúc hình thể và chất thịt cua trông giống y như đúc cua thường, chẳng qua chỉ là một con cua bị phóng đại mà thôi? Mà vừa rồi anh cô cũng đã nói, con cua này ăn được chẳng qua chưa ai từng thử, có khi hương vị của nó lại ăn ngon thật chứ đùa?
Thêm vào đó, ruột thịt cua có khó ăn thế nào thì cũng không sánh bằng thuốc dinh dưỡng không có hương vị kia chứ? Vừa nghĩ đến quãng đời phía sau chỉ có thể ăn thuốc dinh dưỡng, Đường Đường lại thấy con cua vũ trụ cỡ đại trước mắt này càng thêm 'đáng yêu' hơn một chút. Nhìn cặp mắt to ngốc ngốc dễ thương kia xem, Chắc chắn là đang nói cho cô biết ăn nó rất ngon đấy!
Thế là, Đường Đường tự nhiên mà chỉ huy đội nhóm của anh trai cách giết cua.
Dù sao việc giết cua cũng cần phải chú ý, nếu dùng đạn pháo bắn bùm chiếu thì gạch cua béo mập của con cua cái này còn giữ được không? Cho nên chỉ có thể sử dụng down và vũ khí lạnh để xử lý nó, phải cố gắng hết sức giữ được thịt cua và gạch cua không bị tổn hại nhiều.
Đối với chuyện này, một kẻ muội khống như Đường Thắng tất nhiên không có dị nghị gì. Em gái bảo giết thế nào thì cứ tuân lời, cứ phải nghe theo em gái, cũng nhân cơ hội để anh có thể rèn luyện thiên phú thể năng cấp SS đánh trận! Thế không phải là quá tốt ư!
Thế là, Đường Thắng thành thật lấy trường đao không sử dụng nhiều năm ra, Đường Đường chỉ huy đánh vào chỗ nào thì đánh vào chỗ đấy. Em gái vui vẻ tung hô khen ngợi khiến cho Đường Thắng rất mừng, đến mức suýt chút nữa đã trình diễn hết thể thuật cao cấp đã học ở quân đội ra cho em gái xem!
So với vẻ anh trai em gái vui vẻ hòa thuận bên này, nhóm người Cảnh Chí Thu bên kia đã chết lặng. Họ dùng đao lớn lần lượt cắt bỏ từng cái chân của con quái lớn này xuống. Lúc nhìn thấy cái chân đã bị cắt ra của con quái vẫn còn động đậy, toàn thân bọn họ đều run rẩy hồi lâu, chợt cảm thấy tê cả da đầu, cơ thể bất ổn!
Khung cảnh này, còn đáng sợ hơn việc bắn 'đoàng' con quái, đây chính là trực tiếp 'phanh thây' đó má ơi! Đợi đến lúc nữa bọn họ còn phải ăn 'thi thể' của con quái lớn này! Mẹ ơi thế này kinh khủng quá! Ai mà dám ăn cơ chứ!
"Không được rồi, anh Cảnh, em em thấy có khi tối nay sẽ gặp ác mộng, thi thể của con quái càng lớn này em thực sự ăn không nổi!"
"Mẹ nó, cậu ăn không nổi chắc tôi ăn được? Tôi cũng không phải tên muội khống như lão Đường kia. Nếu không phải tôi làm một kẻ cấp A không đánh lại cấp SS, tôi đã sủi tăm rồi. Hay là chúng ta cứ giúp lão Đường giết quái xong đi, Đợi lát nữa thì nhìn tình hình mà chạy biến? Quan trọng nhất là phải nghĩ cách để mang chó sói ba đuôi về! Lão Lục, chẳng phải bình thường chó sói ba đuôi rất thích cậu sao, bình thường nó đều nghe theo lời cậu nói đó ư? Cậu nghĩ biện pháp mang nó về đi, chỉ cần có nó là chúng ta có thể chạy trốn!"
Nói đến đây cái, lão Lục đang chặt chân cua với vẻ không còn thiết tha với cuộc sống càng thêm sầu đời.
Không phải lão Lục không muốn mang Caesar về, vấn đề là vừa rồi cậu ta cũng đã thử rất nhiều lần rồi. Nhưng Caesar của bây giờ, đừng có bảo là phản ứng hay là nghe theo lời lão Lục nói, thậm chí còn chẳng thèm đoái hoài một cái. Cuối cùng, chán quá, nó còn nhếch mép lên, hung hăng nhăn mặt sói sủa cậu ta một tiếng, đúng là cái vẻ 'đừng làm phiền ông, còn quanh quẩn ở đây ông đá bay mày'!
Nhưng cô em gái của lão đường kia chỉ cần hô lên 'Cầu Tuyết' một tiếng? Caesar đại y như chó thấy xương, vui vẻ quẩy quẩy đuôi chạy vội đến bên cô ấy!
Thậm chí còn vì muốn giúp di chuyển chân cua cho Đường Đường, nó chủ động thu nhỏ kích thước cơ thể, chuyển thân sói cao chừng hai mét lại còn khoảng hơn ba mươi phân. Nó lắc đầu cuối đuôi theo sát bên người Đường Đường làm việc, làm việc, chăm chỉ làm việc!
Lão Lục thấy thế đã sắp ứa nước mắt, không biết nếu trưởng quan của họ biết chiến sủng cấp S uy phong lẫm liệt tên 'Caesar' bỗng nhiên đổi thành tên 'Cầu Tuyết', còn liếm láp mặt, quẫy đuôi điên rồ, muốn ôm và làm thiểm cẩu của một Omega nào đó, sẽ nghĩ sao?
Tóm lại, lão lục không dám nghĩ đến, có đánh chết cũng không dám tưởng tượng! Chỉ có thể thấy may mắn rằng trưởng quan của họ đang không ở bên quân đội thứ cấp. Ngài ấy phải cần tối thiểu hai ngày nữa mới có thể trở về, bằng không thì hậu quả quả thật không tưởng tượng nổi!
Đương nhiên, những người khác nghĩ thế nào, Đường Đường không biết. Trước mắt cô thấy, con chó sói ba đuôi này thật không khác gì một con chó lớn nuôi trong nhà, nhất là sau khi nó thu nhỏ kích thước lại càng thêm bện người, càng biết điều.
Thấy cô không kéo nổi những cái chân cua nặng chừng mười mấy cân kia, nó chủ động đến hỗ trợ kéo vào nhà, tỏ vẻ 'tôi vô cùng giỏi giang’. Đường Đường trông thấy không khỏi vui vẻ mà bóp bóp Cầu Tuyết hai cái, định bụng tí nữa cũng phải để lại một phần ăn làm phần thưởng cho Cầu Tuyết.
À, vốn Đường Đường gọi con chó sói ba đuôi này là Cầu Tuyết bởi vì không biết tên nó. Thấy màu lông trắng bạc của nó, cô mới thử gọi một tiếng Cầu Tuyết. Anh à con chó sói ba đuôi nghe thấy vậy thì lại đáp lại cô, Đường Đường bèn gọi nó là Cầu Tuyết luôn.
Và điều tương đối may mắn của lần này là, những con quái cỡ lớn như vậy hôm nay chỉ chuyển phát con cua lớn và cá mực lớn. Còn heo và trâu thì được đặt mua ở một ngân hà khác khá xa, cho nên vẫn chưa được chuyển đến đây nhanh như vậy. Ước chừng phải cần một tuần lễ mới có thể giao đến. Nhưng chỉ nguyên con cua lớn và cá mực lớn này cũng đủ cho họ ăn trong mấy ngày.
Cái đầu của cá mực lớn to như của con cua lớn. Bởi vì không có lớp giáp xác dày như con cua, nên việc xử lý lại càng đơn giản hơn. Chỉ trong chốc lát đã bị người anh có kinh nghiệm chiến đấu phong phú của cô xử lý nhanh gọn lẹ.
Cũng giống như con cua lớn, bởi vì thể tích của cá mực lớn rất to, cần các đồng đội của anh trai cô hỗ trợ cắt ra thành nhiều phần khác nhau, mới tiện để mang vào trong nhà.
Đơn giao hàng cuối cùng chính là gừng hành tỏi mà Đường Đường mua. Hay nói đúng hơn, trong thời đại Vũ Trụ này, chúng được coi là trồng 'những chậu cây cảnh kỳ lạ'. Kích thước cũng rất lớn, và cũng hơi giống như 'củ nhân sâm', chúng còn sống.
Khi bạn cắt đứt lá cây của chúng, chúng nó sẽ khóc oe oe như trẻ con. Nhưng nếu lúc này bạn tưới nước cho chúng nó, chúng nó sẽ yên tĩnh lại và có thể mọc lại lá hành trong một đêm.
Sau khi nhìn thấy con cua lớn, cá mực lớn và bây giờ là nhìn thấy những gừng hành tỏi kỳ dị này, Đường Đường có cảm giác không giật mình như trước.
Trái lại, sau khi thử một miếng gừng và hành, trên mặt cô không kiềm được vẻ bất ngờ.
Bởi vì những gừng hành tỏi kia, Mặc dù ngoại hình của chúng nó thay đổi như hương vị vẫn giống y như trong trí nhớ.
Vậy có phải chăng, những nguyên liệu nấu ăn của Vũ Trụ mặc dù kích thước khổng lồ và hung hãn nhưng hương vị có khi sẽ giống y như trên Trái Đất?!
Nghĩ như vậy, Đường Đường không nhịn được bắt tay vào làm việc.
Thấy anh trai và các đồng đội của anh mình đã xử lý nguyên liệu nấu ăn kha khá, Đường Đường để họ ra phòng khách ngồi chờ trước, còn bản thân thì để người máy trí năng trong nhà thử xem có thể chế tạo các dụng cụ đồ nghề làm bếp được không.
Không thể không nói, người máy chính năng trong nhà thực sự rất tài giỏi. Trong chốc lát, nó đã làm ra được bếp lửa và nồi sắt theo như yêu cầu của Đường Đường, với nguyên liệu chính là những linh kiện Cơ giáp thừa trong kho hàng của anh trai.
Thế là, trong ngôi nhà xuất hiện cảnh tượng quỷ dị như sau.
Bên ngoài, trong phòng khách, nhóm người Cảnh Chí Thu ngồi với vẻ đứng ngồi không yên. Trong đầu họ đang điên cuồng suy nghĩ, làm cách nào để chạy trốn khỏi bữa tiệc ăn đầy đáng sợ này.
Mà trong phòng bếp tạm thời, Đường Đường vô cùng vui vẻ vừa hát vừa làm đồ ăn. Thỉnh thoảng còn thấy được một ít bộ phận thi thể bị băm 'cạch cạch' rơi xuống, nhóm Cảnh Chí Thu thấy vậy sắc mặt trắng nhợt đi. Trong lòng họ đã liệt cô em gái của Đường Thắng vào nhóm 'các nhân vật nguy hiểm'!
Cho đến... Nửa tiếng sau, một mùi thơm khó cưỡng truyền ra từ bên trong, kích thích khứu giác của họ và khiến cho cái bụng của họ không khống chế nổi kêu lên 'ùng ục'???
Rốt cuộc là mùi hương gì vậy, rốt cuộc em gái lão Đường đã làm gì ở bên trong? Sao bỗng nhiên lại thơm nức như vậy? Mà mùi thơm này bọn họ còn chưa bao giờ được ngửi thấy lần nào?