Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy đằng sau có tiếng nói, Đường Thắng quay đầu theo bản năng. Trong nháy mắt khi nhìn thấy vẻ mặt đẫm nước mắt của em gái, khuôn mặt đẹp trai đầy uy nghiêm nhất thời hoảng hốt. Anh đi lấy ngay cái khăn mặt ở bên cạnh, vừa lau nước mắt cho em gái, vừa lo lắng mở miệng hỏi:

"Em đang nói bậy bạ gì đấy? Tiểu Đường, anh là anh trai em, là người anh duy nhất đời này của em. Sao anh trai có thể ghét em, trách em được? Em đừng nghe lời nói của cái tên La Văn Chính kia, anh trai em đang thấy tốt lắm. Cái thằng kia chỉ toàn nói lung tung thôi, anh đã muốn đá nó ra ngoài lâu rồi..."

Hiển nhiên, Đường Thắng đang tưởng rằng vì em gái nghe được lời nói của La Văn Chính nên mới khóc thành như vậy.

Nhưng khi những lời này truyền vào trong tai Đường Đường, nó lại đều là thanh âm mà cô quen thuộc nhất, giống hệt như người anh đã mất của cô. Người anh kia, khi đối mặt với chuyện trong nhà luôn là người hay lải nhải và lo lắng nhất, cũng giống như Đường Thắng bây giờ vậy.

Cứ nghe rồi Đường Đường không nhịn được mà giãn khuôn mặt mà nở nụ cười, cô cười và nhẹ giọng nói:

"Anh, em biết, em biết hết mà."

"Anh, chúng ta về nhà đi, được không? Em nhớ nhà..."

"Về nhà? Em nói thật sao? Tiểu Đường, em thật sự muốn về nhà sao?"

Nghe được em gái mình nói phải về nhà, tinh thần của Đường Thắng lên cao. Anh đã sớm muốn em gái mình chấm dứt thí nghiệm hướng dẫn này vì nó cực nguy hiểm. Nhưng mà anh vẫn chưa thể nói ra được.

Dù sao, anh cũng biết, chứng bệnh "Chứng cách biệt Pheromone" này đối với Omega mà nói thì tuyệt vọng đến nhường nào.

Điều này có nghĩa em gái anh không thể cảm nhận được Pheromone của bất kỳ kẻ nào. Và những người khác cũng không thể cảm nhận được Pheromone của Đường Đường. Nó giống như tạo thành đường thẳng song song không thể giao nhau giữa A và O. Hơn nữa, trên đường thẳng song song của em gái anh, tương lai vẫn sẽ chỉ có một mình cô tiến lên phía trước.

Cho nên, Đường Thắng vẫn không dám mở miệng. Anh sợ em gái mình sẽ rơi vào trạng thái tuyệt vọng. Omega nào có chứng cách biệt Pheromone này đều hậm hực từ giã cõi đời khi còn tuổi trẻ. Anh không mong muốn em gái mình cũng biến thành như vậy.

Nhưng bây giờ, Đường Đường nói muốn "về nhà" có phải là... con bé đã từ bỏ thí nghiệm hướng dẫn?

"Đúng vậy, em từ bỏ. Anh hai, em về nhà với anh, được không?"

Đường Đường nhanh chóng đoán ra được anh trai mình đang nghĩ gì, nên cô cất lời.

Thực ra, theo Đường Đường, bất kể là A hoặc B hay O, đều không có gì khác biệt, chỉ thấy hơi lạ về việc phân chia ba giới tính mà thôi. Có khi thể chất mắc "Chứng cách biệt Pheromone" lại càng có thể giúp cô thích ứng với hiện tại. Cô thật sự có phần khó có thể tưởng tượng, một thế giới trải rộng đủ loại Pheromone là dạng như thế nào.

Huống chi, ngoại trừ vấn đề pheromone, thân thể của cô không khác gì đời trước. Thế thì chỉ cần sống một cách bình thường là ổn. Có tay có chân thì sao lại không thể sống tốt được? Cũng không cần thiết phải tiếp tục đi làm thí nghiệm hướng dẫn gì đó.

Bởi vậy, sau khi Đường Đường tỉnh lại. Thứ đầu tiên mà cô suy nghĩ đến là về nhà. Cô muốn về nhà với anh trai, muốn xem thế giới này cụ thể là như thế nào và suy xét xem có cách kiếm sống nào phù hợp với bản thân.

Sau khi biết được em gái thật sự quyết định muốn về nhà, Đường Thắng rõ ràng rất kích động. Anh lập tức làm thủ tục xuất viện cho em gái và không đắn đo đưa em về nhà.

Không thể không nói, thời đại Tinh Tế trước mắt này quả thật khiến cho Đường Đường mở mang tầm mắt. Dẫu cô đã biết được thế giới này qua trí nhớ của nguyên chủ, nhưng khi được tận mắt chứng kiến, cô vẫn khó có thể nén sự kinh ngạc.

Đây là thời đại công nghệ cao nơi máy móc trí năng tồn tại cùng nhân loại. Xe bay tự động lái đã thành phương tiện giao thông chủ yếu. Đường Đường cùng anh trai ngồi xe bay về nhà. Dọc theo đường đi, cô không kìm được sự tò mò sờ trái sờ phải chiếc xe. Làm cho người dõi theo, Đường Thắng, ngồi ở ghế điều khiển phía trước không khỏi nở nụ cười.

"Chiếc xe bay này anh mới mua, là loại mới nhất gần đây. Em có thích không? Hồi đầu anh cũng mua cho em một cái mới, để tiện cho em đỡ phải đi bộ... Đúng rồi, mới đây vòng tay thông minh cũng mới ra loại mới nhất. Là của hãng mà em thích nhất đấy. Em xem cái trí nhớ của anh này, anh cũng quên mất. Bây giờ anh sẽ đặt đơn cho em, để cho người ta chuyển đến ngay lập tức."

Nói xong, Đường Thắng quả thật chuyển xe bay về chế độ tự động lái. Sau đó, anh ấn vài cái lên chiếc vòng giống như vòng vận động trên cổ tay. Tiếp theo đó, có một hình ảnh xuất hiện khiến cho Đường Đường không khỏi há hốc mồm.

Chỉ thấy một thứ như là di động? Máy tính? Màn hình hiện lên giữa không trung. Hơn thế, màn hình này lại còn ở trong trạng thái bán trong suốt. Không thể nhìn thấy từ phía sau mà chỉ có thể quan sát từ phía trước, đây chính là thứ được gọi là cái "vòng tay thông minh" gì đó?

Nhưng nó chưa phải là thứ khiến Đường Đường ngạc nhiên nhất, điều khiến cô phải há hốc mồm xem ở ngay sau đó. Cô tận mắt chứng kiến anh trai mình truy cập cửa hàng trên hệ thống mạng liên sao và bắt đầu điên cuồng mua sắm.

Chiếc xe bay mới nhất, chiếc vòng tay thông minh mới nhất, cùng với vô số món mua tặng cho cô. Không đợi Đường Đường kịp nhận ra những thứ đó là gì, Đường Thắng đã nhanh tay "chốt đơn". Anh đã tiêu không biết bao nhiêu xu (đơn vị tiền ngôi sao). Làm người nhìn là Đường Đường cũng không khỏi trợn mắt tặc lưỡi, cô mở miệng chuẩn bị nói gì đó.

Nhưng dường như Đường Thắng đã đoán được em mình sẽ nói gì, gương mặt đẹp trai nghiêm túc đã mở miệng trước:

"Không được, không thể hủy đơn đâu. Khó khăn lắm mới tiêu được chút tiền cho em gái, anh trai mới vui làm sao."

Để cho Đường Đường dở khóc dở cười và cũng không nói gì thêm.

Bởi vì sau khi mua đủ thứ như vậy Đường Thắng sẽ không còn cơ hội để có dịp xách túi mua đồ cùng em gái. Thời gian xin phép của anh hôm nay đã sắp hết. Chỉ trong chốc lát nữa, anh sẽ bị đội ngũ gọi về, lần tiếp theo về nhà phải cần ba ngày sau.

Nói cách khác, trong thời gian ba ngày kế tiếp, Đường Đường phải đợi ở trong nhà một mình.

Khó khăn lắm, Đường Thắng mới yên tâm. Anh không khỏi dặn dò lại một lượt. Rằng, trong nhà có những đồ gì, cách dùng của chúng như thế nào, đói bụng khát nước có thể mở tủ lạnh ra lấy đồ ăn. Và anh cũng điều chỉnh máy móc trí năng trong nhà thành hình thức cảnh vệ phòng ngự, để nó phụ trách bảo vệ em gái.

Đường Đường đã tốn rất nhiều sức mới tiễn được người anh cẩn thận từng li từng tí của mình rời đi. Chẳng qua, Đường Thắng quả thật là thuộc loại lo lắng thái quá.

Tuy rằng rất ngạc nhiên đối với thế giới bên ngoài, nhưng dù sao cũng vừa mới xuyên đến, Đường Đường còn chưa quen thuộc với nơi đây.

Cho nên ba ngày này, cô tính sẽ dành thời gian để làm quen với thế giới mới. Đúng rồi, chẳng phải anh cô đã mua cho cô cái vòng tay thông minh mới hay sao? Vậy có phải là cô sẽ có thể dùng nó để lên hệ thống mạng liên sao khám phá không?

Còn nữa là... Không biết ngành sản xuất trò chơi của thế giới này thế nào? Có công ty nào thiếu nhà thiết kế trò chơi không?

Dù sao thì đời trước Đường Đường chính là nhà thiết kế trò chơi giỏi nhất. Nhắc đến kiếm sống, điều đầu tiên nghĩ đến đương nhiên vẫn là bắt đầu bước theo con đường khi trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK