Ở vũ trụ này, trên cơ bản, món chính là thuốc dinh dưỡng. Trừ phi ở trên chiến trường, bất đắc dĩ mới ăn hung thú đỡ chống đói, nhưng trải nghiệm đó quả thực không thể chịu được, vị tanh lại còn thối, khó mà nuốt xuống.
Cho nên, trong sự hiểu biết của họ, chỉ có thuốc dinh dưỡng cao cấp không hương vị mới là thức ăn tốt. Họ chưa từng có khái niệm về 'mùi thơm thức ăn', có chăng chỉ là khái niệm về mùi thơm hoa cỏ. Do đó, khi ngửi được mùi cua nướng thơm, họ còn tưởng rằng Đường Đường đã trộn lẫn những cây gừng hành tỏi kia tạo thành mùi thơm, chứ hoàn toàn không hề nghĩ đến thức ăn.
Mãi cho đến khi Đường Đường để Đường Thắng hỗ trợ bưng ra mấy mâm lớn bày cua nướng gừng hành và mực cay áp chảo, nhóm người Cảnh Chí Thu vẫn còn ngây ngốc.
Nhìn thịt của thú càng lớn và thịt của thú tám chân phối màu xanh đỏ nhìn rất đẹp, lại có mùi rất thơm trước mắt, bọn họ không khỏi có chút nghi ngờ. Người đặt câu hỏi trước nhất vẫn là Cảnh Chí Thu, anh ta bán tín bán nghi cầm lấy càng cua trước mặt, nghi ngờ nói:
"Đây thực sự là món ăn làm bằng thịt của thú càng lớn và thú tám chân sao? Tại sao trông nó lại khác biệt vậy?"
"Đó là đương nhiên, bởi vì sau khi tiếp xúc với nhiệt, con cua... À không, là vỏ và thịt của quái càng lớn xếp biến thành màu đỏ và màu trắng, thú tám chân cũng tương tự vậy. Các anh cứ xem thử xem, thấy ăn được không, có hợp khẩu vị không. Nếu thực sự không học khẩu vị thì trong tủ lạnh có thuốc dinh dưỡng, các anh có thể dùng những thứ ấy."
Nghe được lời này của Đường Đường, dây thần kinh kéo căng của nhóm Cảnh Chí Thu bọn người cuối cùng cũng thả lỏng, hóa ra không ép buộc họ ăn thứ này, nói sớm đi! Thế thì họ cũng không cần phải lo lắng như vậy!
Thế là, một bàn Alpha, ngoại trừ anh trai của Đường Đường ra, tất cả đều chạy đi lấy thuốc dinh dưỡng rồi mới một lần nữa quay trở lại ngồi.
Nói thật, trước mắt, những món do Đường Đường làm ra trông vẫn rất hút mắt, nhưng bọn họ vẫn có chút không dám động thủ. Mùi vị của thịt hung thú mà họ ăn trên chiến trường vẫn một đời khó quên, khiến cho họ không quá có can đảm để thử lại. Cho dù, bọn họ rất hiếu kỳ về con cua nướng và mực cay áp chảo, nhưng thật sự vẫn không dám ăn, vẫn chọn ăn thuốc dinh dưỡng.
Về điểm này, thật ra, Đường Thắng cũng vậy. Anh là một Alpha cấp SS, tự nhiên cũng đã làm không ít nhiệm vụ, để có thể sống sót trên chiến trường, ăn thịt hung thủ đỡ đói là chuyện thường tình.
Thứ đồ giống như thịt hung thú này, đối với Đường Thắng, quả thực chẳng muốn đụng đến, thậm chí còn có cảm giác muốn đi theo nhóm của Cảnh Chí Thu lấy thuốc dinh dưỡng. Nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Đường Đường dành cho mình, câu nói này của anh lại nghẹn cứng trong miệng.
Quên đi, làm thế nào cũng phải cắn răng nhẫn nhịn, chẳng phải chỉ là ăn thịt của hung thú thôi sao? Em gái vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất!
Thế là, Đường Thắng cố gắng ngăn chặn cảm giác muốn chạy trốn của bản thân, hít sâu một hơi, cầm lấy cái càng mà em gái cố ý đưa cho mình lên.
Càng của quái càng lớn hơi nặng, một mình Đường Đường không đủ sức để nâng lên. Nhưng đối với Đường Thắng, một người có cấp bậc thể chất cao, đây là một chuyện không hề phí sức. Sao không biết bao nhiêu lần tự động viên bản thân, Đường Thắng mới nhắm chặt mắt lại cắn một cái vào phần thịt đã bỏ vỏ của cái càng.
Sau đó... Đường Thắng hơi ngây ngẩn cả người, hai mắt không khỏi sáng lên, vội vàng cắn mấy cái ngay tiếp ở cái càng lớn, chẳng kịp nói thêm câu gì.
Đều nói, ai hiểu anh trai bằng em gái, nhìn vẻ mặt này của Đường Thắng, Đường Đường liền biết lần chế biến nguyên liệu vũ trụ lần này của mình đã thành công. Chỉ có lúc nào cảm thấy ăn ngon, anh của cô mới có thể cắm đầu cắm cổ vào ăn mà không nói lời nào. Cô lập tức mở miệng cười hỏi.
"Anh ơi, ăn ngon không?"
"Ăn ngon, anh không ngờ thứ này lại còn có thể ăn ngon như vậy!" Đường Thắng ngẩng đầu đáp, rồi ngay lập tức vùi đầu xuống, điên cuồng ăn.
Nhìn anh trai như vậy, Đường Đường cũng cảm thấy đói bụng. Nhưng cô không có sức khỏe giống như anh trai, người có thể cầm cả càng cua lên gặm, mà chỉ có thể dùng đũa gắp một miếng thịt cua lớn chấm gạch cua ăn. Vừa bỏ vào miệng một cái, Đường Đường suýt chút nữa cũng bị cảm động bởi vì ăn ngon.
Nguyên liệu nấu ăn của vũ trụ thật sự rất tốt. Bởi vì thiếu gia vị, Đường Đường không thể sử dụng gia vị phong phú để nấu ăn, nên chỉ dùng gừng hành xào phổ thông thôi. Nhưng nó vẫn không hề giảm đi sự ngon miệng của thịt cua, chất thịt thơm ngon dai dai quyện với gạch cua mềm mịn, sẽ chỉ là người càng ăn càng khó ngừng.
Quan trọng nhất là, Đây là một con cua lớn, sẽ không cần phải tốn sức như ngày trước, chỉ cần khẽ hớt một tí, đã có thể lấy ra được thật nhiều thịt cua! Trải nghiệm ăn thoải mái không chỉ ở mức bình thường!
Hương vị của món mực cay áp chảo cũng rất tốt, mặc dù ướp gia vị không nhiều lại đơn điệu, nhưng chất thịt của cá mực rất tốt, cắn một cái là ngập miệng, lại còn tươi ngon tuyệt vời!
Tóm lại, một người đã nếm không ít thức ăn ngon như Đường Đường cũng cảm thấy ăn ngon, người chưa từng nếm qua thức ăn ngon như Đường Thắng sao có thể cảm thấy không vừa miệng?
Thế là, đợi khi nhóm của Cảnh Chí Thu cầm thuốc dinh dưỡng trở về, họ nhìn thấy cảnh tượng như sau.
Em gái của lão Đường ngồi bên cạnh nhã nhặn nhanh chóng ăn thịt của quái càng lớn, nhìn không quá khoa trương. Nhưng lão Đường của bọn họ lại cầm một cái càng lớn của quái càng lớn, gặm ăn hết miếng này đến miếng khác, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, khiến cho những người chứng kiến không khỏi giật mình.
Họ cảm thấy người anh em thật sự quá khoa trương, chẳng phải chỉ là dỗ dành em gái vui vẻ ư? Có cần liều mạng như vậy không? Thịt của hung thú khó ăn cỡ nào bọn họ không phải không biết. Coi như bây giờ trông chúng nó có vẻ rất đẹp rất thơm, nhưng đừng nghĩ lừa bọn họ, họ sẽ không bị lừa gạt, có thuốc dinh dưỡng ngon thế này không ăn mới bị đần.
Nhóm người Cảnh Chí Thu thật sự nghĩ như vậy.
Cho nên, sau khi bọn họ cầm thuốc sinh dưỡng quay lại ngồi, chẳng ai nhúc nhích thức ăn trên bàn và đều yên lặng rít thuốc dinh dưỡng. Họ cũng nhìn lão Đường, sau khi gặm xong một cái càng, lại lom lom mắt nhìn rồi cầm một cái càng khác, lột vỏ gặm tiếp. Lão Đường cũng học theo Đường Đường, chấm một ít gạch cua rồi mới gặm ăn.
Sau khi cho vào miệng, đôi mắt của Đường Thắng sáng lên một lần nữa. Giống như đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới, tốc độ nghiền thức ăn càng tăng nhanh.
Thế là, nhóm Cảnh Chí Thu ngồi ở bên cạnh nhìn nhìn, cũng bắt đầu thấy nghi ngờ, lão Đường thực sự đang giả vờ sao? Nhưng nếu thế cũng không cần liều mạng vậy chứ? Sao mà nhìn cái mặt này, lại trông có vẻ như ăn thực sự rất ngon?
Cảnh Chí Thu không khỏi nuốt một ngụm nước bọt nghĩ như vậy, còn cùng liếc lão Lục ngồi bên trái cũng đang nuốt nước bọt giống mình một cái. Suy nghĩ một chút, Cảnh Chí Thu nói ra nghi ngờ trong lòng.
"Nếu không thử độc trước xem sao? Xem có ăn được thật không?"
"Được, anh Cảnh thử trước đi, chủ yếu là cái màu sắc này cái mùi thơm này thực sự quá mê người..." Khiến lão Lục trông thấy cũng sắp có cảm giác thuốc sinh dưỡng trong tay trở nên không ngon, cậu ta không khỏi thầm nói như vậy.
Thế là, tuân theo nhiệm vụ ‘thử độc’ cho mọi người, Cảnh Chí Thu cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, chọn lấy một miếng thịt cua nhỏ nhất, rồi nơm nớp lo sợ bỏ vào trong miệng mình.
Sau đó, động tác của Cảnh Chí Thu dừng lại, sửng sốt nhìn chằm chằm thịt cua nướng trước mắt một chút, lại lần nữa đưa tay chọn lấy một miếng thịt cua lớn hơn một chút bỏ vào miệng. Sau đó, luôn tay nhón thịt cua về nhấm nháp, không thèm hé miệng nửa lời, trái lại càng nhón thịt cua càng hăng, càng liên tay nhón thịt.
Lão Lục bên cạnh thấy vậy không khỏi lo lắng, vội giật giật cánh tay của Cảnh Chí Thu, hỏi:
"Đến cùng như thế nào thế? Anh Cảnh, anh nói một tiếng, xì một từ đi chứ? Cái này suất của có thể ăn hay không? Có ngon không?"
Chỉ thấy ngay sau đó, Cảnh Chí Thu ngồi lưng thẳng tắp, mặt mày nghiêm trang trả lời:
"Khó ăn, rất khó ăn, các cậu chớ ăn, thuốc dinh dưỡng anh cho các cậu hết, để anh thay các cậu chịu khổ là được!"
Dứt lời, Cảnh Chí Thu thật sự đẩy hết phần thuốc dinh dưỡng của mình ra, sau đó học theo Đường Thắng. Anh ta đưa tay chọn một cái càng lớn lột vỏ, rồi gặm tình miếng từng miếng một, mỗi lần gặm là trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng và thỏa mãn!
Nhóm lão Lục: "...Hửm? ? ?"
Đậu! Tên họ Cảnh chết tiệt, coi bọn họ là kẻ ngu hay là mắt bị mù? Khó ăn mà lại còn ăn nhiều, lại còn ăn tham như thế! Đánh rắm!