Thật ra Toma giả chết để Tô Nam có thể gặp được Hàng Chính, người lâu nay chẳng nghe thấy tin tức gì, thế mà anh lại… Đang nằm trên giường bệnh trong phòng ICU.
Tô Nam cũng nhìn thấy mấy người anh em của Hàng Chính… Lý Phục, một người có nội tâm sâu sắc, không nói quá nhiều nhưng trong đôi mắt như phảng phất nhìn thấu được lòng người.
Còn người hiền lành, khéo ăn khéo nói, ai gặp cũng thích nhưng có thể hai tay bắn súng bách trúng bách phát, hơn nữa còn là một thạc sĩ chuyên về mảng máy tính – Trịnh Soái Trực.
Trung thực chất phác và nhiệt tình như lửa, vị đồng chí “Bảo mẫu lớn” trong đội ngũ “Lão ma tử” nhưng hiểu biết kiến thức về thuốc nổ vũ khí các loại rất kỹ lưỡng chẳng khác gì bách khoa toàn thư, khá tâm đắc trong việc nổ mìn chính là Hứa Băng – chàng trai đến từ vùng Đông Bắc.
Ngoại hình tuấn tú, tính cách ăn nói dông dài như mực nhưng có tố chất quân sự cao siêu, trên chiến trường được xưng là mặt trời nhỏ – Trần Ngũ.
Cùng với…
Tô Nam xoa đầu Toma, ngồi xổm dưới đất nhìn về phía cách đó 20m, Thần bài đang bị cả bốn bao vây chỉ điểm chửi thẳng mặt – Hồ Đối Đối.
Bọn họ mắng chửi Hồ Đối Đối chủ yếu là vì anh ta dẫn Tô Nam đến bệnh viện, đồng thời lật nợ cũ ra tính sổ luôn một thể. Hồ Đối Đối cúi đầu, không dám thở mạnh dù chỉ một cái.
Tô Nam nhìn mà trong lòng cũng có cảm giác khó chịu lây, dù sao cũng vì cô nên anh ta mới làm như vậy, không thể để một mình anh ta nhận hết lỗi lầm được!
Tô Nam đứng dậy đi đến phía sau chàng trai vùng Đông Bắc – Hứa Băng, kéo áo anh ta một chút. Hứa Băng đã nói về chuyện Hồ Đối Đối từng bắt anh ta rửa khăn mặt rồi lau chân, phát hiện có người kéo áo mình. Vì thế anh ta tức giận, quay đầu lại nói: “Làm gì!”
Tô Nam bị giọng điệu của anh ta dọa đến mức sửng sốt, sau đó nhanh chóng buông áo Hứa Băng ra rồi nói: “Các anh đừng nói Hồ Đối Đối nữa, là do tôi nhất quyết đòi anh ấy dẫn đến đây.”
Mấy người kia trố mắt nhìn Tô Nam, Trần Ngũ có chút giao tình với Tô Nam nên nói: “Tô Nam, có một số việc cô không biết được, cô dẫn Toma về đó đi, đừng đến đây nữa.”
“Thật ra tôi bảo Hồ Đối Đối dẫn mình đến đây, mọi người đừng mắng anh ấy nữa. Nếu như việc dẫn tôi đến đây khiến các anh vi phạm kỷ luật gì đó thì tôi đi là được, tôi cũng chỉ muốn biết Hàng Chính như thế nào thôi. Mặc dù bây giờ không thấy được người nhưng thấy phòng bệnh này thì tôi cũng biết hiện giờ tình trạng anh ấy không tốt rồi.”
Tô Nam cúi đầu tiếp tục nói: “Lúc Hàng Chính tỉnh lại, phiền các anh chuyển lời rằng tôi đã đến thăm anh ấy là được rồi.”
Sau khi nói xong, Tô Nam xoay người đi đến chỗ Toma, để lại mấy người đàn ông đang đứng đó nhìn nhau.
Tô Nam đi đến trước mặt Toma, ngồi xổm xuống nói: “Trông chừng anh ấy thật tốt nha, chị đi đây.”
Toma thấy Tô Nam muốn rời đi nên bắt đầu sủa lớn “Gâu gâu gâu”, một y tá nhỏ tuổi ló đầu ra sau đó hung hăng đi đến, vừa đi vừa nói: “Ở đâu ra con chó chết này thế, kêu la cái gì, cút sang một bên.”
Tô Nam quay đầu nhìn về phía Toma, phát hiện y tá nhỏ tuổi kia đang định giơ chân lên đá Toma. Lúc đầu cô chưa đi xa, cô cũng không biết sức lực mình từ đâu mà đến, cứ thế nhào ra bảo vệ Toma. Y tá đó cứ vậy mà đá vào người Tô Nam.
Mấy người Trần Ngũ nghe thấy tiếng Toma nên cũng đã đi đến, đúng lúc thấy y tá nhỏ tuổi đó đang đá vào người Tô Nam. Trần Ngũ chạy đến giữ người y tá đang chuẩn bị chạy trốn đó lại, chất vấn hỏi: “Cô làm cái gì thế!”
“Con chó này cứ liên tục sủa, ảnh hưởng đến bệnh nhân.” Dáng vẻ của y tá nhỏ tuổi kia tràn đầy sợ hãi rụt rè: “Tôi không ngờ cô ấy đột nhiên lao đến, tôi không có cố ý!”
“Con chó này là quân khuyển của đại đội chúng tôi, là bảo bối của đội trưởng chúng tôi, cô lại dám đá nó.”
Toma thấy Tô Nam bị đá nên nóng nảy sủa người y tá đó, Tô Nam dùng sức ôm lấy Toma, nhịn cơn đau nhức trên người rồi nhẹ giọng an ủi: “Toma, chị không sao, không có chuyện gì đâu.”
Toma nghe thấy lời dỗ dành của cô nên dần dần bình tĩnh lại, mấy người đó chứng kiến Toma nghe lời cô như vậy, cảm thấy rất kỳ lạ. Ai cũng biết rằng ở trong quân đội, trừ Hàng Chính ra thì nó hoàn toàn không nghe lời của ai khác cả.
Vậy mà Tô Nam này có thể khiến nó ngoan ngoãn nghe lời như vậy, xem ra mắt nhìn của Hàng Chính không bao giờ sai mà. Nhưng anh tự nhiên tín nhiệm cô gái này, có thể giao Toma cho cô chăm sóc, điều này nói rõ trong mắt Hàng Chính, cô gái này là một người quan trọng như thế nào.
Tô Nam xoa cánh tay bị y tá đó đá rồi đứng dậy, sức lực cũng không quá lớn. Chỉ là nếu đá một cú này vào người Toma thì có lẽ nó sẽ bị thương.
Cô không hối hận khi che chở cho Toma, sự chăm sóc Toma mấy ngày nay đều xuất phát từ thân tâm thật lòng của Tô Nam. Cô đối xử với Toma không giống như Hàng Chính, một cô gái như cô so với anh mà nói thì dịu dàng mềm mỏng hơn nhiều, vậy nên Toma càng thân thiết với cô hơn một chút.
Cô nhìn Hàng Chính cắm đầy ống dẫn, nằm ở trong phòng bệnh treo tấm rèm màu xanh lam nhạt, yên lặng thở dài một hơi rồi nói với Trần Ngũ: “Các anh cố gắng chăm sóc anh ấy đi, gọi cho chị Hàng Hi để chị ấy tới chăm sóc cho Hàng Chính.”
“Đội trưởng nói trừ phi anh ấy chết, nếu không thì dù có bị thương gì cũng sẽ không gọi điện thoại cho chị Hàng Hi.” Trịnh Soái Trực nhìn Hàng Chính trong phòng bệnh, chỉ chốc lát đôi mắt trở nên ửng đỏ.
Trong lòng Tô Nam cũng vô cùng buồn bã, vì sợ Hàng Hi lo lắng nên mới không chịu nói sao? Hàng Chính ơi Hàng Chính, rốt cuộc anh phải gánh vác trách nhiệm gì trên vai, bị thương mà cũng không cách nào nói ra cho người nhà biết được sao?
Thế nhưng đối với những người này mà nói, từ đầu đến cuối Tô Nam chỉ là người ngoài cuộc, cô không có cách nào để bước vào thế giới của bọn họ, ngay cả sự lo lắng cơ bản nhất mà cô dành cho Hàng Chính cũng không nói ra trước mặt anh được.
Đối mặt với đám người của quân đội giải phóng kỷ có kỷ luật lớn hơn trời này, Tô Nam chỉ có thể gật đầu nói với Trịnh Soái Trực: “Tôi đi đây, các anh hãy trông nom anh ấy thật tốt.”
“Chờ đã!” Hứa Băng bước hai bước đến chỗ Tô Nam rồi ngăn cản đường đi của cô. Tô Nam sửng sốt, không biết chàng trai Đông Bắc này có ý gì.
“Cái đó, đồng chí Tô Nam, cô có thể giúp chúng tôi chăm sóc Hàng Chính thật tốt được không? Cô có thể đảm bảo rằng sẽ không nói ra tất cả những chuyện liên quan đến chúng tôi chứ?”
Hứa Băng được xem như là nhân vật có tiếng nói trong đội, mặc dù lời nói không có tính quyết định nhưng ý kiến của anh ta cũng có sức nặng nhất định.
“Nếu như các anh đồng ý thì đương nhiên tôi sẽ chăm sóc Hàng Chính thật tốt. Dù sao anh ấy cũng giúp tôi rất nhiều, về những chuyện liên quan đến các anh, đương nhiên tôi sẽ không đi ra ngoài nói lung tung. Mặc dù tôi không phải quân nhân nhưng tôi cũng chẳng phải quân mù, tôi biết cái gì gọi là bảo mật.”
Tô Nam chân thành nói ra những lời này, Hứa Băng gật đầu tiếp tục nói: “Vậy cô hãy giúp chúng tôi chăm sóc Hàng Chính thật tốt! Tôi giao anh ấy cho cô.”
“Chỉ nói miệng sao được, phải viết giấy.” Lý Phục không hổ là lính bắn tỉa trong đội, tâm tư lúc nào cũng tinh tế tỉ mỉ hơn người khác cả, suy tính cũng khá chu toàn.
Vì vậy Tô Nam cũng phải ký hiệp ước bảo mật gì gì đó trước những ánh mắt lấp lánh của mấy vị Giải phóng quân này. Thật ra ký như vậy để bọn họ yên tâm thôi, với Tô Nam mà nói, cô chắc chắn sẽ không ra ngoài nói lung tung, cũng sẽ chăm sóc Hàng Chính thật tốt.
Dù sao cô cũng nợ anh rất nhiều thứ, có Toma làm bạn, có nơi ở, mọi thứ hiện tại của cô đều bắt nguồn từ Hàng Chính cả. Trái tim của anh quá cứng rắn và lạnh lẽo, Tô Nam thật sự rất muốn giúp anh cảm nhận được sự ấm áp, dùng phương thức nào đi nữa cô cũng không ngại.