Bây giờ Hàng Chính là đạn đã lên nòng, không phát không được, thế nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không ngừng vang lên khiến anh muốn xông ra bóp chết Cố Quyền Đông này mới được, thằng nhóc con không biết lúc nào nên đến lúc nào không.
Tô Nam nháy đôi mắt tròn xoe của mình, chế nhạo nói: “Xem ra ông trời cũng không muốn cho anh cơ hội làm cầm thú rồi, thiếu tá Hàng, xem ra anh đã được định trước là người tốt rồi nha~”
“Ha…” Hàng Chính cắn răng nghiến lợi thở dài một hơi: “Em đi mở cửa cho tên ngốc ấy đi, anh đến phòng vệ sinh một chút.”
Aida, chỉ trách do anh tin vào lời sàm ngôn của Cố Quyền Đông một cách kỳ lạ nên tự cho mình thật sự có thể cầm thú một lần. Nhưng sự thật chứng minh, sự nhẫn nại của Thiếu tá Hàng quá mạnh, cần phải tu luyện mới tiến đến con đường cầm thú được.
Cố Quyền Đông ở bên ngoài không nhịn được mà gõ cửa, cả người anh ta cứ dính vào cửa như bị bệnh thoái hóa cột sống để gõ cửa, vừa gõ vừa lẩm bẩm: “Đại ca, đại ca, ăn thôi, ăn thôi… Ai zo…”
Cuối cùng, bởi vì cái lời aizo này mà Tô Nam lập tức mở cửa ra. Vốn dĩ cả người Cố Quyền Đông đang dán vào cửa nên trong nháy mắt mở cửa ra đó, anh ta không đứng vững nên nhoài người về phía trước, vừa vặn quỳ rạp xuống trước mặt Tô Nam.
Trong giây lát, bầu không khó có chút xấu hổ…
Cô nén cười kéo Cố Quyền Đông từ dưới đất lên: “Cảnh sát Cố, mặc dù đã sắp hết năm rồi nhưng bây giờ anh hành lễ lớn cho tôi như này thì tôi cũng chẳng có tiền mừng tuổi cho anh đâu nha.”
“Thôi đi nhé!” Cố Quyền Đông xoa xoa đầu gối hỏi: “Đội trưởng đâu?”
Thật ra quân hàm bây giờ của Hàng Chính đã sớm đến cấp bậc cán bộ trưởng doanh nhưng Cố Quyền Đông vẫn thích gọi anh là đội trưởng như trước. Lúc ra ngoài không tiện gọi là đội trưởng thì anh ta sẽ gọi là đại ca Hàng Chính, thật ra đều là tên gọi, Hàng Chính chỉ cần anh ta không gọi thẳng tên của mình thì cách gọi nào anh cũng chấp nhận được.
“Ở trong phòng vệ sinh đấy.” Tô Nam cười híp mắt, nhìn Cố Quyền Đông từ trên xuống dưới một lượt: “Thật ra tôi cảm thấy cũng được. Mặc dù bây giờ tôi không cách nào cho anh tiền lì xì được nhưng tôi có thể giới thiệu cho anh một cô bạn gái.”
Trong mơ, Cố Quyền Đông và Cốc Vũ rất xứng đôi, đương nhiên lúc trở về hiện thực, cô cũng muốn làm một bà mai. Thế nhưng không ngờ sau khi nghe lời Tô Nam nói, cảnh sát Cố kiêu ngạo sởn tóc gáy, khinh thường nói: “Bạn gái? Anh Quyền Đông tôi đây tùy tiện pose dáng một chút thôi là có cả đống cô gái hướng về tôi rồi, cô tin không?”
“Tôi còn không tin lắm đây, muốn thì chúng ta thử một lần.” Tô Nam nhìn cửa phòng vệ sinh đóng chặt, nhẹ giọng nói: “Anh Quyền Đông, anh và Hàng Chính thử xem ai hấp dẫn ánh nhìn của cô gái nhỏ khác đi. Tối đến anh cứ dẫn anh ấy đi dạo bên phía đường phố có quán bar ấy, không cần phải để ý đến tôi. Bây giờ tôi làm trưởng ban trọng tài phán xử, bảo đảm tính công bằng cho hai người.”
Cố Quyền Đông tiếp tục dùng tay gảy gảy tóc mình: “Nếu cô đã kiên trì như vậy thì tất nhiên tôi sẽ không từ chối, nhưng mà…” Anh ta bắt lấy tay Tô Nam, cuống cuồng nói: “Sau khi biết được chân tướng, có thể đại ca sẽ giết tôi mất. Đến lúc đó cô phải đảm bảo mạng sống cho tôi đấy.”
“Đâu có đâu có.” Tô Nam phủi phủi mấy hạt bụi vốn chẳng tồn tại trên người mình: “Tốt xấu gì tôi cũng là trưởng ban trọng tài, cam đoan tuyển thủ dự thi an toàn là chức trách và nghĩa vụ của tôi.”
“Tổ trọng tài ngoài cô ra thì còn ai nữa.”
“Nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ bảo Hàng Chính ném anh ngay bây giờ đấy.”
“Được rồi được rồi, thành giao!” Sau khi hai người bắt tay nhau thành giao, Hàng Chính hoàn toàn không biết được chuyện cứ vậy bị kéo vào cuộc chơi này. Vậy nên buổi tối lúc anh bị Cố Quyền Đông lôi lôi kéo kéo đến quản bar, trong lòng của anh thấy vô cùng nghi ngờ. Dù sao từ trước đến nay Tô Nam và anh cứ như hình với bóng, nhưng nay cô lại rất rộng lượng bảo anh cứ đi đi, em ở nhà nghỉ là được rồi, anh em hai người đi ôn lại chuyện cũ đi. Thế nhưng lúc Hàng Chính bị Cố Quyền Đông rót mấy ly rượu rồi gì mà là anh em thì phải uống hết, anh cũng chẳng còn nghi ngờ gì mấy.
Trong quán bar, tiếng người ồn ào náo nhiệt, âm thanh của nhạc điếc tai nhức óc, ánh đèn hồng xanh chiếu sáng khắp quán bar rộng lớn. Mặc kệ ai nấy cũng đều đang chìm vào cảm giác lờ mờ, ca sĩ ở trên vũ đài vẫn hát nhạc rock theo nhịp trống. Tuy nhiên ở một góc khác trong quán bar, có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mặc áo lông, đeo khăn quàng cổ che kín nửa gương mặt, đeo kính đen không có tâm trạng quan tâm mấy thứ này. Cô trang bị đồ đạc rất đầy đủ, ngây ngốc trốn ở một góc cứ như bánh nhân đậu vậy, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông cách đó không xa.
Không sai, cô gái giống bánh nhân đậu này chính là Tô Nam.
Người có đôi mắt hẹp dài, đường nét gương mặt sắc sảo cùng khí chất mạnh mẽ, từ trên xuống dưới như tỏa ra loại phong thái không lẫn vào đâu được chính là Hàng Chính của cô, đẹp trai muốn chết đi được.
Mà người đàn ông đi cùng Hàng Chính cũng không thua kém chút nào, nhưng cảm giác anh ta và Hàng Chính không giống nhau cho lắm. Anh ta có đôi mắt đào hoa, gương mặt hơi nhọn và sống mũi cao, thoạt nhìn trông như tia nắng mặt trời vậy. Nhưng mỗi tội đen quá đen, cũng không biết tại sao Cố Quyền Đông còn đen hơn Hàng Chính suốt ngày lăn lộn bên ngoài như thế nữa.
Tô Nam nhìn một chút rồi lắc đầu, chậc chậc chậc, không biết Cố Quyền Đông kia lấy đâu ra tự tin, còn tạo dáng với cô gái nhỏ kia nữa chứ, coi thường cô không có học thức đúng không. Cứ coi như cô không có học thức đi nhưng dù sao cô đây vẫn có mắt thẩm mỹ nhé.
Quán bar ở Lệ Giang cổ thành tọa lạc ở một con đường rất hút khách. Hàng Chính và Cố Quyền Đông ngồi đó chưa được bao lâu mà đã có mấy người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng đi đến bắt chuyện rồi.
Nhưng mà Hàng Chính với Cố Quyền Đông thật sự là hai người vô cùng khác biệt mà. Mỗi lần phụ nữ đến gần, Hàng Chính đều chịu không nổi, cứ nghênh ngang rời đi một cách lạnh lùng như vậy. Nhưng mà mấy người phụ nữ ấy lại chịu không nổi Cố Quyền Đông, cứ đến gần anh ta là nhiệt tình rời đi. Cô ngồi ở chỗ đó tiếp tục lắc đầu, hai người này chẳng phân biệt được, đều ngang ngang như nhau cả. Đó là lý do cô có mặt ở nơi này để làm trọng tài đây.
“Người đẹp, em đau cổ sao?”
Vừa hay lúc này có người đến gần Hàng Chính, Tô Nam vừa mới định nhìn xem người phụ nữ kia trông như thế nào thì đột nhiên một người đàn ông ngồi xuống trước mặt cô. Anh ta hút điếu thuốc lá, dáng vẻ cười rộ lên trông khá ổn áp nhưng cứ luôn giả vờ thân thiết với cô, vừa nhìn là biết loại người rành rỏi cuộc đời rồi. Đương nhiên cô không quan tâm nhân phẩm của người đàn ông này thế nào bởi vì cô đang đặt hết tâm tư lên người Hàng Chính ở bên kia rồi. Nhưng cô cũng không thể không đáp lại người ở bên này được, tầm nhìn của cô bị người đàn ông này che khuất hết rồi, thế nên cô tức giận đáp lại: “Tôi không bị đau cổ, tôi thấy đau mắt hơn.”
“Sao lại đau mắt?” Người đàn ông vẫn cười cười thân thiết như trước.
Tô Nam ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, cau mày rồi nghiêm túc đáp: “Vì anh đang cản trở tôi ngắm trai đẹp rồi.”
Người đàn ông kia nghi ngờ quay đầu lại nhìn một chút, sau đó che miệng cười khẽ: “Vậy thì ngại quá. Tôi cảm thấy mình cũng đẹp trai, không thì em nhìn tôi chút đi.”
“Thật ngại quá, tôi cảm thấy dựa vào đâu mà phải cho anh thứ quý giá như vậy.”
“Cái gì dựa vào đâu cho thứ quý giá là sao?”
“Tôi không chấp nhận.”
Người đàn ông sửng sốt vài giây sau đó cười ha ha khiến Tô Nam thấy thật khó hiểu. Người đàn ông ngẩng đầu nhìn vào mắt của cô, nụ cười trở nên dịu dàng hơn hẳn: “Em thật đáng yêu, cứ vậy đi, đây là danh thiếp của tôi, coi như chúng ta làm quen một chút.”
Anh ta lấy hộp danh thiếp trong túi ra rồi rút một tấm để lên bàn: “Nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Người đàn ông nói xong bèn rời đi, Tô Nam đặt tấm danh thiếp kia dưới ly rượu, nhẹ giọng nói: “Đúng là, chưa từng thấy qua người đàn ông nào không biết sợ như thế.”
Tô Nam chỉnh sửa khăn quàng cổ một chút rồi tiếp tục xem tình hình chiến đấu của Hàng Chính bên kia thế nào. Lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện cái bàn hai người ngồi nay chỉ còn mỗi Cố Quyền Đông đang ở đó.
“Hàng Chính đâu?” Tô Nam chạy đến trước mặt Cố Quyền Đông rồi vỗ tay lên bàn. Anh ta ngẩng đầu nhìn trang phục của cô, suýt chút nữa phun bia qua lỗ mũi luôn rồi.
“Tô Nam, cô cô cô… Cô đến đây làm cái gì.”
“Hàng Chính đâu?”
“Đại ca vừa mới đi ra ngoài với một người phụ nữ. Aida… Tô Nam, Tô Nam, cô đến đây làm gì, về đi về đi…”