• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Hann



Thật ra Cận Thần là một người đàn ông rất cẩn thận, thế nhưng anh ta chỉ muốn cẩn thận tỉ mỉ với những thứ anh ta muốn cẩn thận. Còn Tô Nam, đối với anh ta mà nói cô chỉ là một người xa lạ mà thôi. Nhưng chính bản thân anh ta cũng không biết vì sao khi đó lúc nhìn thấy Tô Nam đứng gọi điện cách đó không xa, anh ta lại để tâm đến nội dung cuộc điện thoại của cô.



“Cái đó, Tô Nam phải không?” Cận Thần đứng dậy đi về phía cô: “Nếu cô có khó khăn gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói, không cần khách khí.”



Tô Nam không hiểu được mấy câu mà Cận Thần nói, cô có khó khăn gì cần anh ta giúp một tay sao? Hình như không có mà? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cô vẫn tươi cười đáp: “Cảm ơn anh Cận, có chuyện thì tôi nhất định sẽ tìm anh.”



“Tô Nam.” Cận Thần gọi Tô Nam đang chuẩn bị rời đi, sau đó chỉ vào chiếc điện thoại mà cô đang nắm chặt trong tay rồi nói: “Thật ngại quá, vừa nãy mới nghe thấy nội dung cuộc gọi của cô một chút. Nếu cô cần giúp đỡ thì nói, một người bạn cũ của tôi ở quân đội cũng có chút quan hệ, có thể giúp cô nghe ngóng chuyện em trai mình.”



Tô Nam nhìn đôi mắt mang theo ý cười ôn hòa và nụ cười của Cận Thần, đột nhiên cô cảm thấy rất kỳ lạ. Người này làm vậy để làm gì thế, sao lại đột nhiên đối xử với cô như vậy. Thật ra cô không cần anh ta đi hỏi người trong quân đội giúp mình bởi vì bạn trai của cô chính là quân nhân mà. Nếu cô muốn hỏi thì chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể hoàn thành rồi, tại sao còn phải cần anh ta giúp để nợ ân tình người ta làm gì chứ. Tuy trong lòng cô nghĩ thầm là vậy nhưng cô vẫn tiếp tục nở một nụ cười tươi, khách khí nói: “Anh Cận, chuyện này tôi tự nghĩ cách là được rồi, không làm phiền anh nữa. Ngày hôm nay tôi rất bận rộn, anh Cận, tôi đi làm đây.”



Cận Thần nhìn bóng lưng cô rời đi rồi khẽ cười. Chẳng qua anh ta chỉ muốn giúp một chút mà thôi, sao lại khiến bản thân mình trở thành kẻ xấu vậy chứ.







Một luồng gió lạnh thổi qua, Liêu Thịnh đứng trong đội ngũ nhảy mũi hai cái.



“Liêu Thịnh.”



“Có!”



“Chống đẩy năm mươi cái.”



“… Tôi chỉ hắt hơi một cái thôi mà sĩ quan huấn luyện…”



Liêu Thịnh nhìn sĩ quan huấn luyện vừa trẻ tuổi vừa đang đen mặt trước mắt, giọng nói ngày càng nhỏ ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến thành thở dài. Sau đó cậu ra khỏi hàng, trong lúc chống đẩy…



“Nhảy mũi? Cậu cho rằng nhảy mũi là được sao? Trong lúc làm nhiệm vụ đừng nói là nhảy mũi, hô hấp của cậu nặng nề một chút thôi cũng có thể lấy mạng của cậu rồi. Tại sao tôi lại cho các cậu đứng tư thế nghiêm trong tiết trời như vậy, chính là vì muốn bồi dưỡng sự cứng cỏi cũng như tính cách nhẫn nại của các cậu.” Trịnh Soái Trực liếc mắt nhìn Liêu Thịnh: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì đã đến đại đội của quân khu để trải nghiệm ba tháng làm tân binh. Nếu ở đây là căn cứ thì cậu cho rằng năm mươi cái chống đẩy là xong sao?”



“Đại Soái.” Âm thanh từ xa đang đến gần khiến Trịnh Soái Trực lập tức đứng thẳng lưng, lớn tiếng trả lời… “Có!”



Lúc này vừa hay Liêu Thịnh đã chống đẩy xong, lúc người ở xa kia đến gần, cậu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



Người đàn ông cấp bậc thiếu tá này… Không phải chính là người đàn ông cậu gặp ở cửa lớn đại đội lúc đến căn cứ lấy văn kiện cho Trịnh Soái Trực hay sao?



Khi đó cậu không hề cúi chào với đội trưởng…



Thế nhưng dường như đội trưởng cũng không chú ý tới cậu lắm…



Vị đội trưởng ấy đi thẳng đến chỗ sĩ quan huấn luyện, sau đó, bay lên đá một cước.



Mẹ ơi…



Sợ ngây người…



Trịnh Soái Trực bị Hàng Chính đạp một cước nên hơi lảo đảo, sau đó lại đứng vững vàng ngay ngắn lại rồi ôm mông, tủi thân nói: “Đội trưởng… Làm gì vậy.”



“Chúng ta đang ở quân khu, đừng cứ nói chuyện căn cứ mãi, bị đại đội trưởng Phương biết thì anh ấy sẽ không tha cho cậu đâu.”



Người đàn ông mặc quần áo huấn luyện của quân đội đặc chủng, có khác biệt rất lớn với dáng vẻ lúc mặc đồ bình thường. Liêu Thịnh đứng ở đó liếc mắt quan sát người đàn ông này. Cậu ta tưởng rằng bản thân đã che giấu kỹ ánh mắt quan sát của mình nhưng tám giây sau đã bị người đàn ông kia tóm gọn.



“Đứng đây làm gì vậy?”



“À, đội trưởng, tên nhóc này nhảy mũi lúc đứng trong đội ngũ, em cho phạt chống đẩy năm mươi cái.” Trịnh Soái Trực đáp. Kết quả không biết lại chọc vào chỗ nào khiến đội trưởng không vui, trên mông lại có thêm một dấu chân.



“Nói cậu biết, bây giờ chúng ta đang ở quân khu, nói chuyện với tôi phải ưỡn ngực ngẩng đầu báo cáo!’



“Báo cáo đội trưởng!! Tân binh tổ bốn đang huấn luyện, mời chỉ thị.” Trịnh Soái Trực bị đá hai cái vào mông đương nhiên không dám làm sai lần nữa. Sau khi quan sát đội trưởng thật tỉ mỉ, anh ta phát hiện quả nhiên đội trưởng thực sự không còn giống với lúc ở căn cứ nữa.



Thực sự là, tác phong quân nhân chỉnh tề còn hơn cả chỉnh tề, phải phù hợp kỉ luật cũng phù hợp kỉ luật hơn rồi.



Trịnh Soái Trực không hiểu nổi, người này có giống người lúc ở căn cứ không vậy chứ?



Sau khi thiếu tá đi xa, Liêu Thịnh vẫn đứng bên cạnh chưa về chỗ hỏi: “Sĩ quan huấn luyện, đây là ai vậy?”



“Đội trưởng của tôi.” Trịnh Soái Trực sờ đầu mình rồi thở dài một hơi: “Cậu biết không? Tôi là sĩ quan huấn luyện, anh ấy là người quản lý hết tất cả các sĩ quan huấn luyện các cậu.”



“Ah… Thiếu tá này lợi hại thật.”



“Nhanh chóng cút, cút về.” Trịnh Soái Trực đạp một cái vào mông Liêu Thịnh để cậu về lại hàng ngũ rồi lớn tiếng nói: “Các cậu nhớ rõ cho tôi, anh ấy tên Hàng Chính. Nếu sau này các cậu có thể vượt qua ba tháng làm tân binh thì sẽ thành công gia nhập quân đội đặc chủng Mộ Đao, như vậy thì tên của người đàn ông này sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của các cậu. Đây không phải chuyện đùa, bởi vì anh ấy có bản lĩnh đó! Di chuyển cái gì mà di chuyển, cử động lần nữa thì tôi cho cậu đến đoàn văn công để tập múa giờ đấy.”



Còn Hàng Chính đã đi xa đương nhiên không biết đội viên của anh đánh giá về mình như thế. Ngoại trừ việc duy trì tác phong của một quân nhân ưu tú thì trong lòng anh cũng đang tính toán việc mình nên trốn đi vào lúc nào để xem Nam Nam yêu quý của anh một chút.



Ha ha, khó khăn lắm mới đến được quân khu đại đội ở gần khu vực thành thị để huấn luyện tân binh, đương nhiên anh muốn tìm cơ hội trốn đi rồi.



Tô Nam đang bưng thức ăn đi rồi vội vàng dọn bàn cho khách đến mẻ đầu sứt trán chắc chắn không biết được suy tính này của anh. Lúc này, cô đang bị chị quản lý mắng té tát vì ghi nhầm món ăn trên thực đơn được gọi…



Cận Thần chưa từng ăn cơm trong nhà hàng lại lần đầu tiên ở lại dùng bữa tối, thấy cô bị mắng, anh ta không nhúng tay quản ngay lúc đó. Nhưng sau khi Tô Nam bị chị quản lý phê bình các kiểu xong, Cận Thần mới mở miệng nói chuyện.



“Con người ai cũng mắc sai lầm cả.”



“Anh Cận..” Tô Nam nhìn Cận Thần đang bình tĩnh ngồi đó ăn cơm rồi hỏi một câu: “Có phải vì tôi giả bệnh ra ngoài chơi nên anh mới đặc biệt chú ý đến tôi không vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK