Miêu Mị Hân là ai?
Không sai, cô ấy thật sự là thanh mai trúc mã của Hàng Chính, là bạn của anh từ lúc cả hai còn mang yếm. Cũng bởi vì anh nên cô ấy mới tham gia quân đội, dựa vào năng lực của chính mình để gia nhập Trung tâm hỗ trợ kỹ thuật của “Quân đội đặc chủng Mộ Đạo”.
Trong cùng cái năm Hàng Chính xây dựng phân đội Tinh Hỏa, Miêu Mị Hân cũng đã thăng cấp thành chủ nhiệm của Trung tâm hỗ trợ kỹ thuật. Cái GPS vừa vào núi đã chết máy mà Hàng Chính vẫn luôn muốn phàn nàn chính là sản phẩm do Trung tâm hỗ trợ kỹ thuật sáng tạo phát triển.
Có người nói Miêu Mị Hân ở trong đó đã cống hiến không ít, còn chuyện GPS chết máy này thì cuối cùng Hàng Chính cũng nhận được một lời giải thích. Bởi vì trước khi vào núi bọn họ đã trải qua một trận chiến, mà GPS được lắp phía sau của anh đã bị đạn bắn vào.
Theo suy tính của Miêu Mị Hân, có kẻ địch muốn bắn lén, tuy không trúng anh nhưng vừa hay bắn vào GPS phía bên balo. Đối với thiết bị GPS này mà nói, đây là lực va chạm rất lớn, cho nên có khả năng xuất hiện vấn đề kỹ thuật mới dẫn đến chết máy như vậy.
Miêu Mị Hân phân tích không sai chút nào, chính xác trong cuộc chiến đó, bọn họ đã chạm trán với lực lượng kẻ thù nhỏ trước khi tiến vào trong núi. Mà lần hành động bắn lén này của kẻ địch đã không được suy đoán từ trước, mặc dù không có ai thương vong nhưng khi Hàng Chính ngẫm nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Dù sao anh thực sự không hy vọng mình sẽ mất đi bất kỳ một người anh em nào. Mà lần bị thương nặng này của anh, cũng là vì để Trần Ngũ có cơ hội trở về gọi viện binh, không thể để cả hai cùng chết ở đó được.
Ngoại trừ đội trưởng Hàng Chính, tiểu đội thứ nhất của phân đội Tinh Hỏa đều biết chuyện Miêu Mị Hân thích Hàng Chính, nhưng cũng đành chịu trước biểu tình trước sau như một của đồng chí đội trưởng “Cậu bị hâm à, sao cô ấy có thể thích tôi được.” Còn Miêu chủ nhiệm cũng luôn trưng ra dáng vẻ “Ai nói tôi thích anh ấy, mấy người nói lung tung tôi vả miệng cho.”
Vậy nên ngoại trừ Hàng Chính ra, các đồng chí của tiểu đội thứ nhất lâm vào tình huống trong lòng mình biết rõ nhưng không có cách nào giúp đỡ hoàn cảnh đau thương của hai người này.
Bình thường Hứa Băng không có chuyện gì cũng hay nói bóng nói gió, nhắc nhở Hàng Chính anh cũng trưởng thành rồi, vậy nên mau chóng kết hôn blah blah.
Hàng Chính nghe Hứa Băng cằn nhằn bèn kiếm cớ rời đi ngay, không phải đau bụng thì là đau thắt lưng hoặc đau chân.
Hứa Băng cằn nhằn anh chuyện này đã lâu nên cũng tự thấy phiền, không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Hàng Chính vừa mới thấy lỗ tai mình yên tĩnh hơn nhiều, thì hai người Hồ Đối Đối và Trịnh Soái Trực được xưng là tổ hợp “Đúng vậy, rất soái” bắt đầu chạy qua chạy lại chỗ Hàng Chính và Miêu chủ nhiệm.
Miêu chủ nhiệm đuối lý, còn anh thì thấy phiền muốn chết, cho tổ hợp “Đúng vậy, rất soái” này đi tham gia hoạt động “Mưu sinh hoang dã” ba ngày hai đêm.
Ngay ngày phải đi “Mưu sinh hoang dã”, tất cả các chiến lược thực phẩm và vũ khí của bọn họ chuẩn bị sẵn trong túi đeo lưng đã bị tịch thu hết, đắc ý nói cho hai người đó rằng bọn họ đang đề cao năng lực của mình quá rồi.
Anh còn rất “Tốt bụng” tặng thêm hai món vũ khí khác, một cái nồi và một cái vung.
Sau khi ném hai người bọn họ vào trong rừng, Hàng Chính dẫn theo Trần Ngũ và Lý Phục bắt sạch hết tất cả vật sống trong phạm vi năm km xung quanh chỗ của tổ hợp “Đúng vậy, rất soái” này.
Hai người của tổ hợp này ở trong rừng ăn côn trùng hai ngày, sau đó mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra đội trưởng đây là đang trả thù bọn họ. Hai người đói bụng thảo luận cả đêm, sau khi trở về, tổ hợp “Đúng vậy, rất soái” giải tán ngay tại chỗ, hai người bọn họ không dám nhắc đến ba từ “Miêu chủ nhiệm” này nữa.
Về chuyện này, Trần Ngũ và Lý Phục là hai người yên lặng nhất, bọn họ chưa từng nhắc đến Miêu chủ nhiệm, cũng không bảo Hàng Chính nhanh chóng lập gia đình.
Hết lần này tới lần khác, hai con người yên tĩnh nhất này lúc ở trong ký túc xá đều phân cách rõ ràng với bọn Hồ Đối Đối và Trịnh Soái Trực.
Lúc Hồ Đối Đối và Trịnh Soái Trực trao đổi tin tức, phát hiện hai người đó đang có suy tính riêng trong lòng mình. Trần Ngũ cảm thấy cái người Miêu chủ nhiệm này là không thể nào, hơn nữa căn bản anh ấy cũng không hy vọng đội trưởng nhà mình cưới một lão bà trong quân đội về.
Điều này cũng chứng minh cho việc Trần Ngũ xem Tô Nam như chị dâu cũng không phải không có đạo lý. Còn Lý Phục…
Căn cứ vào lập luận đã được học và suy đoán của Hồ Đối Đối, Lý Phục đã vô tình tiết lộ anh ấy có chút ý tứ với Miêu Mị Hân, cho nên đương nhiên anh ấy không muốn nhắc đến Miêu Mị Hân trước mặt Hàng Chính.
Vì vậy ngoài Hàng Chính ra, chuyện Lý Phục thích Miêu Mị Hân cũng được các thành viên xem là bí mật thầm biết với nhau mà thôi.
Nhưng khoảng năm phút trước, bí mật Miêu Mị Hân thích Hàng Chính này đã bị một người hoàn toàn ở ngoài cuộc – đồng chí Tô Nam phát hiện. Mà Lý Phục đứng sau Tô Nam nhìn thấy cảnh Miêu Mị Hân hôn Hàng Chính, trong nháy mắt đó anh ấy cảm thấy vô cùng bất lực với tình cảm đơn phương sâu nặng của mình.
“Anh Lý Phục, anh ăn nhiều một chút.” Lúc ăn cơm tối, Tô Nam phát hiện tâm trạng của anh ấy không được tốt lắm thì phải, không gắp thức ăn mà chỉ ăn cơm trắng trong chén.
Tô Nam gắp cho Lý Phục một miếng sườn, anh ấy không thèm nhìn tới, trực tiếp bỏ miếng sườn vào miệng, nhai “Ken két”.
Lý Phục nuốt miếng sườn xuống, sau đó để bát lên bàn, nghiêm túc nói với Tô Nam bằng giọng điệu rất chân thành: “Tô Nam, em thích đội trưởng của tụi anh phải không?”
Lúc này cô đang uống canh, nghe những lời này mà suýt chút nữa phun ngụm canh lên mặt Lý Phục rồi. Tô Nam vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Anh Lý Phục, anh… Anh nói cái gì?”
“Em sẽ thích đội trưởng của tụi anh thôi!” Lý Phục nói như đinh đóng cột, bỏ lại những lời này rồi rời đi, để lại Tô Nam vẫn đang hóa đá nửa ngày trong bệnh viện vì không hiểu ý của Lý Phục là gì.
Đương nhiên ngày hôm sau cô vẫn chưa biết được ý tứ của Lý Phục, thế nhưng vào ngày đó, nữ Thượng úy Miêu Mị Hân này rất bình tĩnh đi tìm Tô Nam.
Khi đó cô vừa mới sắp xếp đồ ngăn nắp rồi rời giường, đập vào đôi mắt gấu trúc của cô chính là nụ cười tươi rói tự tin cùng dáng vẻ lên mặt nạt người của đồng chí Miêu Mị Hân. Cô ấy dùng giọng nói trong trẻo và nhỏ nhẹ của mình để nói với Tô Nam…
“Tôi sẽ ở đây chăm sóc A Chính.”
Hóa ra Miêu chủ nhiệm này đến gặp Tô Nam vì muốn chăm sóc Hàng Chính, cũng thuận tiện đuổi cô đi xa. Miêu Mị Hân thấy, cô gái nhỏ này rõ ràng có mối quan hệ gì đó với A Chính, còn tận tâm tận lực trông nom anh như vậy, chắc chắn có ý đồ không thể nói rõ ở đằng sau.
Nhất định phải ngăn chặn âm mưu này, nếu không… Nếu phát triển thì không dễ giải quyết rồi. Miêu Mị Hân cảm thấy, coi như cô ấy không muốn thừa nhận mình thích Hàng Chính thì cô ấy cũng sẽ không cho người phụ nữ khác có cơ hội lợi dụng.
Thế nhưng điều khiến Miêu Mị Hân cảm thấy kỳ lạ chính là, khi Tô Nam vừa mới nghe thấy chuyện mình sẽ đến chăm sóc Hàng Chính, đôi mắt buồn ngủ lờ mờ của Tô Nam lập tức sáng rực lên. Trông dáng vẻ cứ như Miêu Mị Hân vừa cứu vớt muôn vàn sinh linh vậy, Tô Nam liên tục trở về phòng bệnh thu xếp đồ đạc của mình.
Sau khi xác nhận nhiều lần rằng Miêu Mị Hân sẽ chăm sóc Hàng Chính thật tốt, Tô Nam một mạch lấy đồ đạc của mình rồi vội vàng đi làm. Khi đó cô chỉ cảm thấy đơn giản là Miêu Mị Hân đang tới cứu rỗi mình.
Có trời mới biết bây giờ cô muốn mượn cớ để khỏi phải trông nom Hàng Chính lắm rồi, hoàn toàn không phải vì chăm sóc anh rất cực khổ, mà là vì cô bị đám anh em này bức tới điên rồi.
Lúc đầu mục đích đến săn sóc Hàng Chính của cô rất đơn giản, nhưng lại bị đám anh em này nói cô thực sự thích anh. Kết quả là ngay cả Tô Nam cũng không chắc chắn mình có thích Hàng Chính hay không.
Cô muốn trốn một khoảng thời gian để điều chỉnh cảm xúc của mình, cô sợ nếu mình còn chăm sóc anh theo cách này nữa thì sẽ thích anh thật mất.
Trong trận chiến đấu này, Hàng Chính vì để Trần Ngũ có thể trở về tìm kiếm trợ giúp, lúc đang yểm trợ Trần Ngũ rời đi đã bị kẻ địch đang đến gần phát hiện nơi ẩn nấp. Hàng Chính tránh né nhưng bị đạn bắn trúng khắp nơi trên người, may mắn là bị thương không nghiêm trọng.
Hàng Chính tự mình xử lý vết thương rồi quyết định chiến đấu tiếp, lúc này trong rừng vang lên âm thanh bước chân của người, anh biết, Trần Ngũ đã tìm viện binh đến rồi.
Anh lặng lẽ lần mò, lắp bộ giảm thanh vào khẩu súng ở một nơi khuất, sau đó bắn ngã một kẻ địch. Máu tươi của anh thấm ướt cả bãi cỏ, đến cuối cùng, bởi vì mất máu quá nhiều mà anh đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc đám người Trần Ngũ tìm được anh mới phát hiện trên người anh có vết thương chí mạng, chỉ là chính Hàng Chính cũng không phát hiện ra, dựa vào ý chí của mình mà tiếp tục chiến đấu. Trần Ngũ vẫn cảm thấy vì mình nên Hàng Chính mới bị thương nghiêm trọng như vậy, anh ấy luôn rất bất an không yên nổi.