Hàng Chính ngồi trong chiến hào nhìn bốn tân binh trẻ tuổi cởi quần đi tiểu để dập lửa kia một chút. Thế nhưng bọn họ đã xong xuôi cả rồi mà ngọn lửa kia chỉ yếu ớt hơn khi nãy một chút xíu, giờ thì ngọn lửa dần dần phập phồng muốn bùng cháy trở lại.
Liêu Thịnh trợn tròn mắt, cái này cái này cái này, người này bị làm sao vậy!
Hàng Chính nhìn một hồi, sau đó ngáp một cái, nói câu mệt mấy người thật rồi rời đi. Mấy người Liêu Thịnh mắt lớn trừng mắt bé nhìn đối phương. Cuối cùng Liêu Thịnh đứng dậy, có cảm giác mình vừa bị xúc phạm một cách mạnh mẽ: “Các anh em, tuy huấn luyện Hàng bảo chúng ta phải đi tiểu để dập lửa, nhưng anh ta chỉ cho chúng ta nửa tiếng. Điều này chứng minh chúng ta hoàn toàn có thể dùng cách khác để dập tắt lửa.”
“Cách gì?”
Liêu Thịnh giả vờ bí ẩn, chỉ chỉ vào cái xẻng ở trên mặt đất.
“Chúng ta trực tiếp đào đất để dập lửa, đưa mọi thứ trở về như lúc ban đầu là được rồi mà. Vả lại bây giờ huấn luyện Hàng cũng rời đi rồi, chúng ta dập lửa xong rồi thì anh ta có thể nhóm lửa lên được nữa chắc.”
“Đúng đúng đúng! Chúng ta cứ làm vậy đi.”
Hàng Chính đứng ở gốc cây cách đó không xa nên nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của mấy tân binh Liêu Thịnh. Không sai, anh biết dùng nước tiểu để dập tắt lửa trong vòng nửa tiếng là bất khả thi. Thế nhưng tên nhóc Liêu Thịnh này lại dám nghĩ cách làm khác trong một tình huống bất lợi cho mình như thế này, Hàng Chính cảm thấy tên nhóc này có khí phách rất giống anh năm đó.
Năm đó.
Đột nhiên nghĩ tới từ ngữ khá hoài niệm này, Hàng Chính cảm thấy có hơi xa lạ.
Anh của hiện tại, vậy mà cũng sẽ nhớ đến năm đó.
Trên đường trở về đại đội, Hàng Chính gặp được Hồ Đối Đối đang vội vội vàng vàng, hỏi thăm nguyên do mới biết được, bố mẹ của Liêu Thịnh đã chạy từ dưới quê lên đây để thăm con trai của mình rồi.
“Cậu đến chỗ chiến hào huấn luyện bên kia đi, Liêu Thịnh ở đó. Được rồi, giúp tôi nói với cậu ta cũng như mấy anh em của cậu ta là hẹn gặp lại ở căn tin.”
Hàng Chính quăng một câu như vậy rồi rời đi, để Hồ Đối Đối đang ngơ ngác không hiểu gì ở đó.
Tên nhóc này, không huấn luyện mà đến chiến hào làm gì chứ? Sao đội trưởng lại nói hẹn gặp lại vào giờ ăn tối ở căn tin?
Aida mẹ ơi, không phải tên oắt con này đã gây họa gì rồi đó chứ.
Nghĩ đến điều này, Hồ Đối Đối vỗ hai tay rồi hô to một tiếng “Xong đời”, sau đó nhanh chóng chạy đến chiến hào.
Ngọn lửa bên trong chiến hào đã được dập tắt, lúc đám người Liêu Thịnh đang giải quyết thật tốt hậu quả của việc mình làm ra thì Hồ Đối Đối đến.
“Mấy thằng nhóc, làm gì vậy?”
“Huấn luyện Hồ, chúng tôi đang dọn lại nơi này cho giống với ban đầu, khi nãy chúng tôi nướng gà ở đây.”
“Gì!!!” Hồ Đối Đối vô cùng kinh ngạc: “Gà nướng.”
Liêu Thịnh đang xúc đất đá vào mông cái người đang nói chuyện kia: “Đừng nói lung tung.”
“Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?” Mặt của Hồ Đối Đối lập tức lạnh lại. Mọi người đều biết, huấn luyện Hồ là người rất dễ chung sống, chỉ cần không chọc giận anh ta thì anh ta sẽ đối xử rất vui vẻ với bạn. Thế nhưng nếu huấn luyện Hồ đã nghiêm mặt lại thì bạn phải chủ động thừa nhận sai lầm ngay, bởi vì… đây là lúc huấn luyện Hồ tức giận thật.
Liêu Thịnh thấy không cách nào gạt Hồ Đối Đối chuyện này được nên kể hết từ đầu đến đuôi sự việc. Sau khi nghe xong, Hồ Đối Đối như bùng nổ, Liêu Thịnh đi theo anh ta huấn luyện đã lâu như vậy mà vẫn chưa thấy anh ta tức giận như vậy lần nào.
“Nói với mấy cậu bao nhiêu lần rồi, chọc ai chứ đừng chọc vào anh ấy! Trông anh ấy đi vòng vòng thế thôi, mấy cậu cứ không chịu nghe lời. Chờ xem, mấy cậu chờ xem. Cút đi đi, đứng trong chiến hào làm gì nữa, chờ gà nướng mùi nước tiểu vào miệng mình à, nhanh chóng đi đi cho tôi. Nếu không thì tôi cho các cậu đào con gà đó ra lại rồi ăn sạch sẽ đấy.”
Mấy người Liêu Thịnh nhanh chóng bò ra khỏi chiến hào.
“Liêu Thịnh, bố mẹ của cậu đến thăm. Đợi đội trưởng Hàng xử lý mấy cậu xong thì sẽ đến tôi xử lý, Liêu Thịnh!”
“Có!”
“Chạy về đại đội, thay quần áo rửa mặt. Còn ba người các cậu đến thao trường xách thùng nước cho tôi, tổng cộng ba lần, một lần nửa tiếng, dám lười biếng tôi sẽ phạt nặng hơn!!”
“Rõ!!!”
…
Có đánh chết Liêu Thịnh cũng không ngờ rằng bố mẹ của mình lại từ thành phố H chạy đến đây để thăm cậu. Lúc Liêu Thịnh thay quần áo xong rồi chạy đến phòng tiếp khách của đại đội, ba mẹ của cậu đang trò chuyện rất vui vẻ với đại đội trưởng, tiểu đội trưởng, huấn luyện Hồ, còn có huấn luyện Hàng nữa.
Hàng Chính ngồi bên cạnh không nói gì, cứ để cho đại đội trưởng cũng như tiểu đội trưởng của Liêu Thịnh làm nhân vật chính nói không ngừng. Anh và Hồ Đối Đối có thể coi như là đang ngồi tiếp khách, nhưng dù sao cũng không đến phiên một huấn luyện như anh nói về chuyện ăn mặc đi lại của Liêu Thịnh. Anh ở bên cạnh làm pho tượng là được rồi, để phụ huynh cảm thấy mặt mũi của mình còn lớn. Tự nhiên tới thăm con nhưng có lãnh đạo cấp bậc Thiếu tá tiếp khách là tốt rồi.
Hàng Chính muốn làm pho tượng nhưng bố của Liêu Thịnh không cho anh cơ hội này. Bố Liêu Thịnh đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt anh rồi hỏi: “Vị đội trưởng này, cậu ở bên quân đội đặc chủng đến để huấn luyện cho mấy đứa trẻ sao?”
Hàng Chính vội vàng đứng dậy, đáp lại bố Liêu: “Đúng vậy!”
“Aida tốt thật tốt thật.” Bố Liêu gật đầu với Hàng Chính, tiếp tục hỏi: “Tuổi trẻ tài cao mà. Tên của cậu là?”
“Không dám, tôi họ Hàng, tên Hàng Chính.”
“Thiếu tá Hàng, khó khăn lắm mới được chào hỏi cậu một chút. Quân đội đặc chủng của cậu có ai tên Phương Cẩm Lôi không?”
“Có. Đại đội trưởng của chúng tôi tên Phương Cẩm Lôi.”
“Vậy phiền cậu rồi, có thể dẫn tôi đến chỗ cậu ấy được không?”
“Có thể.” Hàng Chính gật đầu: “Nhưng mà tôi không biết bây giờ bây giờ anh ấy có tiện hay không. Bố Liêu Thịnh, tôi đi mời giúp chú, chú ở đây đợi một chút.”
“Phiền Thiếu tá Hàng rồi. Lúc gặp Phương Cẩm Lôi cậu cứ bảo chiến hữu cũ tên Liêu Hữu Vi đến thăm. Nhất định cậu ấy sẽ đến.”
Hàng Chính nói một câu tôi đã biết rồi đi ra ngoài, nhìn thấy Liêu Thịnh vẫn đang đứng ngây ngốc ở cửa ở đằng kia, sau đó anh chế nhạo cậu một chút.
“Sao vậy? Dập lửa xong chưa? Xem ra mấy cậu đúng là trẻ ranh to xác, sức lực cũng dồi dào dư thừa thật đấy. Lần sau nướng gà tiếp đi, chúng ta chơi lần nữa được không?”
Liêu Thịnh vờ như không nghe thấy gì, cậu lớn tiếng nói: “Huấn luyện Hàng đi thong thả.” rồi sải bước vào phòng tiếp khách. Hàng Chính đứng ở cửa nở một nụ cười, lát sau mới đi đến trung tâm chỉ huy của đại đội để mời Phương Cẩm Lôi sang đây.
Trong nháy mắt nhìn thấy Liêu Thịnh đó, mẹ Liêu giống như bùng nổ. Aida, con trai mình đã gầy hơn rồi, bây giờ đang là mùa đông nhưng tại sao lại đen hơn như vậy, mùa đông lạnh như này mà sao lại mặc ít thế chứ.
Mẹ Liêu cảm thấy đau lòng.
Đại đội trưởng và tiểu đội trưởng khuyên nhủ thật lâu thì tâm trạng của mẹ Liêu mới được trấn an phần nào. Liêu Thịnh vẫn ngồi bên cạnh, dáng vẻ luống cuống tay chân. Cậu đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cậu thấy mẹ mình khóc như thế này. Thế nhưng bố cậu lại cảm thấy rất hài lòng với những chuyện này. Tuy cậu cũng muốn nói mấy câu an ủi mẹ mình nhưng chẳng biết mở miệng như thế nào. Khổ sở một hồi lâu, Liêu Thịnh mới cất tiếng hỏi một câu: “Sao chị con không đến ạ?”
“Chị con? Chị con bận đi làm rồi, sao có thời gian đến thăm con được.” Mẹ Liêu dùng khăn giấy xoa nước mắt trên mặt rồi đáp.
“Hai người không nói chuyện đến đây thăm con cho chị biết chứ?”
“Ừ, chị con rất bận rộn, nói cho con bé biết cũng không được, vậy nên bố mẹ sẽ không nói.”
“Chị của con bận rộn gì sao?” Liêu Thịnh ngồi bên cạnh mẹ Liêu rồi hỏi.
“Aida, chị con lúc nào chẳng bận rộn? Khi nào mà nó không vội vội vàng vàng chứ?”
Vậy nên cô Tô Nam đang bận rộn ở bên ngoài lập tức hắt xì hai cái thật mạnh, sau đó nói với Trịnh Soái Trực đang kể về chuyện của Liêu Thịnh: “Anh Trịnh Trực, em phải về rồi, có lẽ bên nhà hàng đang rất bận rộn.”
“Ừ, được, vậy em đi về cẩn thận một chút. Em xem em kìa, có áo mà không chịu mặc, dễ bị cảm đấy.” Trịnh Soái Trực thấy Tô Nam hắt xì nên không nói thêm lời nào, anh ta lấy chiếc áo khoác cô đang ôm trong lòng ra rồi khoác lên cho cô. Thế nhưng trong nháy mắt khoác áo cho Tô Nam đó, anh ta phát hiện có gì đó không đúng.
Chiếc áo này cũng lớn quá rồi. Hơn nữa kiểu dáng này giống đồ dành cho nam hơn.
Trịnh Soái Trực không suy nghĩ gì nhiều, chỉ đùa giỡn một câu: “Chị dâu thật là, có phải lúc sáng vội ra ngoài quá nên mặc nhầm áo của đội trưởng không vậy?”
Tô Nam không trả lời anh ta, chỉ gượng gạo cười vài tiếng. Trịnh Soái Trực cho rằng Tô Nam đang âm thầm đồng ý với điều anh ta nói. Có lẽ lúc sáng cô vội ra ngoài quá nên đã mặc nhầm áo của Hàng Chính, nhưng vì thấy chiếc áo này quá lớn trông khó coi nên mới ôm vào trong ngực, không chịu mặc nữa. Trịnh Soái Trực cảm thấy mình vẫn rất hiểu cô đấy chứ.
Thế nhưng Tô Nam có nỗi khổ không thể nói ra được, cô thực sự rất muốn nói cho Trịnh Soái Trực biết chiếc áo này không phải của Hàng Chính. Buổi sáng lúc rời đi, cô cũng không mặc nhầm áo, nhưng nói ra thì có thể làm được gì chứ, vẫn phải giải thích tiếp, vậy thì chẳng khác gì càng tô càng đen chứ. Nếu Trịnh Soái Trực nói lại cho Hàng Chính, vậy thì hai người quanh năm suốt tháng không gặp mặt được mấy lần sẽ thêm xa cách hơn một chút, vậy phải làm sao đây? Cô suy nghĩ một chút, nếu anh ta đã nghĩ như vậy thì thôi chứ để anh ta nghĩ vậy đi.
Không thể không nói, cô Tô Nam đã quá coi thường cái gọi là trùng hợp trên thế giới này, hiểu biết về tình yêu của cô cũng không quá sâu sắc.
Vị thần ở trên trời giơ quyền trượng chỉ vào Tô Nam, nói: “Con xong đời rồi.”
Thế nhưng đáng tiếc vị thần cách cô quá xa, cô không cách nào nghe thấy được.
…
Thực ra Phương Cẩm Lôi thấy rất bất ngờ vì Hàng Chính tìm mình vào lúc này. Nhưng khi nghe chuyện Hàng Chính tìm mình vì sự nhờ vả của Liêu Hữu Vi, anh ấy trở nên vô cùng kích động.
“Aida, lão đại của tôi tới!” Phương Cẩm Lôi kéo Hàng Chính qua, hỏi: “Nhìn xem nhìn xem! Quân phục chỉnh tề chưa? Tôi với đại ca Liêu, trông ai có sức sống hơn.”
Hàng Chính quan sát cả người Phương Cẩm Lôi, quyết định không đắc tội với đại đội trưởng thì sẽ tốt hơn. Dù sao đại đội trưởng đây cũng là “Ngày nào cũng gặp mặt”. Thế nhưng bố Liêu thì không, có lẽ chỉ gặp nhau một hai lần mà thôi.
“Đại đội trưởng, đương nhiên là anh có sức sống hơn.”
“Mắt nhìn khá thật.” Phương Cẩm Lôi nhíu lông mày với Hàng Chính: “Chúng ta đi thôi, đi gặp lão đại của tôi ~”
Lúc này, lão đại của Phương Cẩm Lôi đang lo lắng ngồi trong phòng khách, đợi anh ấy đến.
Trước mắt huấn luyện Hồ, tiểu đội trưởng và đại đội trưởng, Liêu Thịnh đương nhiên không dám làm càn. Cậu nghiêm chỉnh ngồi một bên, thế nhưng cũng không quên ghẹo bố mình một chút.
“Bố, bố xem mình kìa, người ở đây mới biết bố đến gặp chiến hữu, chứ người ngoài lại tưởng rằng bố đến kén rể đấy, sốt ruột như vậy.”
“Thằng nhóc này, dạo này bố không còn đánh con nên con ương bướng hơn rồi phải không.”
Liêu Hữu Vi lập tức bật dậy trên băng ghế, Liêu Thịnh hoàn toàn chưa kịp phản ứng gì thì cái lưng đã bị đánh một cái.
Liêu Thịnh đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế suýt chút nữa té xuống vì cú đánh của bố mình.
Sau khi Hàng Chính rời đi, Hồ Đối Đối thay anh làm pho tượng ở bên cạnh. Nhưng khi nhìn thấy Liêu Hữu Vi đánh Liêu Thịnh, trong mắt anh ta đột nhiên lóe sáng lên.
Bố Liêu Thịnh không tệ nha. Võ thuật rất giỏi đấy!
Bàn tay mạnh mẽ, ra chiêu nhanh chóng, quan trọng nhất là bố Liêu Thịnh nắm vững sức mạnh trong lòng bàn tay của mình. Khống chế sức lực là một việc rất khó khăn, bởi vì trước mặt mọi người nên không thể thực sự đánh Liêu Thịnh được, về việc này, thật sự rất khó.
Kết quả Hồ Đối Đối không giữ được bình tĩnh, tuy anh ta được đội trưởng khen ngợi vì khả năng cận chiến của mình, thế nhưng lúc tung chiêu, sức lực nắm đấm của anh ta không được tốt cho lắm, không nặng thì lại nhẹ. Đội trưởng cũng không biết làm cách nào để giúp anh ta tìm được cảm giác, dù sao chuyện này phải do tự bản thân lĩnh ngộ mới được. Thế nhưng khoảnh khắc Hồ Đối Đối chứng kiến Liêu Hữu Vi làm vậy, dường như anh ta nhìn thấy một vị thần thì phải.
“Chú Liêu, không nhìn ra đấy ạ. Chú từng luyện qua sao?”
Liêu Hữu Vi nhìn Hồ Đối Đối một chút, tuổi còn trẻ, săn chắc, dưới lớp quần áo quân phục là một cơ thể được tập luyện rất nghiêm chỉnh. Liêu Hữu Vi đi tới trước mặt Hồ Đối Đối, cười nói: “Sao vậy, cậu thanh niên? Muốn luyện một chút không?”
“Không được không được không được, chỗ chúng tôi có quy định, cái này không được phép.”
Hồ Đối Đối vội vàng xua tay từ chối, nếu cấp trên biết chuyện anh ta luyện quyền với người nhà tân binh thì sẽ bị phê bình đến chết mất.
Lúc Liêu Hữu Vi còn tính nói thêm điều gì đó thì cửa phòng tiếp khách lập tức bị đẩy ra, Phương Cẩm Lôi và Hàng Chính một trước một sau đi đến.
“Chào đại đội trưởng Phương.” Tiểu đội trưởng, đại đội trưởng cộng thêm Liêu Thịnh nhanh chóng đứng nghiêm chào. Thế nhưng Phương Cẩm Lôi không có thời quan quan tâm đến bọn họ, ánh mắt của anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào Liêu Hữu Vi.
Từ lúc Liêu Hữu Vi xuất ngũ đến bây giờ, đã mười năm bọn họ chưa gặp mặt nhau rồi.
“Tiểu đội trưởng.”
Giọng nói của Phương Cẩm Lôi có chút nghẹn ngào.
“Aida aida, nhiều năm trôi qua rồi đừng có gọi vậy nữa.”
Con người lúc còn sống có được bao nhiêu cái mười năm chứ.
Không ai có thể nói chắc chắn được.
Hàng Chính đứng ở cửa nhìn Phương Cẩm Lôi và Liêu Hữu Vi gặp mặt nhau sau mười năm xa cách. Trong đầu đột nhiên lóe lên một câu nói:
… Trên thế gian này có rất nhiều những hoài niệm đáng giá, nhưng thời gian của ta lại quá ít.
Bởi vì ta sẽ không biết, liệu đây có phải là lần cuối cùng gặp nhau hay không?